HAPPY TREE FRIENDS
Happy Tree Friends Fan fic
v Author : Omgyuki
v Thể Loại : Adventure, Drama, Romance, Sci-fi, Shounen.
v Tình Trạng : Đang Tiến Hành.
v Note :
Khi muốn mang cái này đi đâu, nhớ nói mình một tiếng.
Bạn có thể liên hệ mình qua yh :
omgyuki@yahoo.com
Làm thế có nghĩa là bạn tôn trọng mình, tôn trọng bài viết và tôn trọng
chính bản thân bạn.
Mole bị hoán đổi giới tính từ nam -> nữ . Vì đáp ứng nhu cầu thị hiếu.
:3
Nhưng mà đừng lo, những shot khác của HTF mình sẽ vẫn giữ giới tính
nguyên bản của Mole để tiếp tục tình yêu với Shounen-ai <3
=========================================
Chap 13 : I 'm not a
princess....
---------------------------------
.
.
.
\\ Mole Pov's //
_ Mole . Đây là nhà của anh.
Lumpy dừng xe. Đấy là một siêu thị nhỏ, theo như anh miêu tả. Suốt đoạn đường, anh cứ nói về nó cùng cậu bé sống cùng anh, Cuddles. Mới thoạt đầu nghe, tôi cứ nghĩ là anh đùa. Bởi , nhà của anh, phải là một ngôi biệt thự lộng lẫy với người hầu kẻ hạ chứ ? Đằng này chỉ là một siêu thị nhỏ gồm 2 tầng. Tầng 1 là bán các thứ, tầng 2 là phòng của anh và của Cuddles.
Tôi có thể nghe thấy tiếng gió xào xạt qua các cành cây, mùi của lúa và bắp. Có vẻ như, đây là vùng ngoại ô. Anh bảo anh không thích sống ở thành thị vì nó ô nhiễm, tấp nập và xô bồ. Tôi cũng vậy... Anh dẫn tay tôi vào nhà, tôi đoán là anh không ngớt vui mừng vì chính anh đang huýt sáo đấy thôi. Tôi có thể mừu tượng được những thức ăn được bày bán, quầy tính tiền...
_ Lumpy ! - Một tiếng hét vang như trẻ nít reo lên. Cuddles ?
_ Ô. Xin chào . - Lumpy mỉm cười, tôi nghĩ rằng, anh đang ôm chầm lấy đứa bé.
_ Anh đi lâu quá rồi đấy ! - Giọng Cuddles nhõng nhẽo.
_ Ừa... Tại anh có một số việc... - Anh ấy cố khoái thác.
Tôi bụm miệng cười khi nghe thấy tiếng vòi vĩnh của Cuddles và Lumpy đang cố khoái thác, biện minh cho chính bản thân. Tôi đoán là anh đang rất bối rối và đưa mắt nhìn tôi cầu xin sự giúp đỡ. Cuddles không buông tha cho anh, sau hàng tá câu hỏi và những câu trách mắng. Tôi cứ tưởng, cậu bé là con anh đấy chứ.
Trông anh và nó, thật giống như một gia đình.
_ Cô gái này...- Cuddles nhỏ giọng , be bé nói . - Là ai vậy ạ....?
Lumpy quay sang nhìn tôi rồi anh ấy nắm lấy tay tôi, hướng dẫn tôi xoa đầu cậu bé. Mái tóc bồng bềnh, mượt mà. Tôi đoán nó là tóc vàng, vàng chang ấy.
_ Chị ấy là Mole. - Lumpy cười. - Từ nay, chị ấy sẽ sống với chúng ta.
_ A ! - Cuddles reo lên . - Chị ấy là người có tai thần đúng không ?
_ Tai thần ? - Đấy là cái gì vậy ?
Lumpy buột miệng cười to, anh kéo tôi ngồi xổm xuống rồi dùng tay mình xoa lấy đầu tôi.
_ Đúng rồi đấy. - Anh cười. Thỉ thầm giải thích với tôi .
" Anh đã dạy Cuddles rằng, những người không thể nhìn thấy ánh sáng, thì họ có một đôi tai tốt, rất thính, có thể nghe thấy bất kì thứ gì, kể cả đó là một thứ không thể phát ra âm thanh ."
_ Chị đừng có buồn nhen chị. - Cuddles ôm chầm lấy tôi. - Ông trời lấy đi ánh sáng của chị nhưng ông ấy lại ban cho chị khả năng hơn người ấy, em muốn khả năng ấy lắm cơ, ghen tị thật.
Hơi ấm từ Cuddles làm tôi dịu đi một chút. Tôi có bao giờ buồn đâu, không nhìn thấy gì, có lẽ tôi sẽ không phải động lòng với nước mắt, có cảm xúc với hành động, ....
Lumpy xoa đầu tôi, tôi đoán rằng anh đang mỉm cười.
_ Mole, từ bây giờ... - Giọng anh nhẹ nhàng và ngọt ngào. - Đây là gia đình của em.
.
.
.
.
Lumpy hướng dẫn tôi vào căn phòng của anh. Theo tôi, đấy là một căn phòng khá rộng rãi và thoáng mát. Nó có một cái cửa sổ to và rèm treo, Một bàn làm việc với đống giấy tờ bừa bộn và một cái giường cũng bừa bộn nốt. Căn phòng ngập trong những tờ báo hay những vỏ hộp đồ ăn liền , ...
_ Lumpy .. - Tôi nghiêm giọng. - Dọn cái phòng anh lại.
_ Mole à... - Lumpy cố khoái thác. - Em phải biết là, dọn xong thì nó cũng bừa bộn lại thôi...
_ Nói như thế mà nghe được à ? - Tôi đưa cái cây, huơ huơ. - Dọn đi !
_ Vâng, thưa nữ hoàng... - Lumpy vâng ạ.
Trong khi Lumpy dọn phòng anh ấy, tôi và Cuddles đi mua một cái bếp nhỏ, một số dụng cụ làm bếp. Cậu bé hí hửng khi nghe tôi bảo rằng, tôi sẽ nấu nướng một chút, có thể là làm một cái bánh kem to đùng để mừng cho việc này. Tôi nghĩ đến món bánh kem socola với súp. Đó sẽ là một bữa tối hoàn hảo.
Chúng tôi, ý là tôi và Cuddles bắt tay vào làm bánh và súp cùng nhau. Cậu bé rất năng nổ, tháo vát và sinh động. Cậu ta hướng dẫn cho tôi, luôn miệng hỏi xem tôi có cần giúp đỡ gì không ?
Có vẻ như trong suy nghĩ của Cuddles, tôi là một cô gái bé bỏng và mỏng mang mà Lumpy vừa mang về từ đâu đó. Nhưng chắc chắn rằng, tôi phải dạy cho cậu bé biết rằng, tôi không hề như thế, tôi là một con quỷ, chứ không phải là một thiên thần...
Lúc Lumpy dọn xong cái phòng của anh ấy cũng là lúc chúng tôi làm xong bánh và súp.
Chúng tôi dọn nó lên bàn, lấy chén bát và đũa muỗng. Món súp nóng được dọn ra đánh thức cái dạ dày háu đói của Lumpy và Cuddles. Có lẽ, từ rất lâu rồi, họ chỉ ăn toàn đồ hộp không thôi...
_ Mole. - Lumpy vừa ăn vừa nói . - Em ấu ất on a. ( Em nấu rất ngon a.)
_ Ốt ị ấu ữa a ? - Cuddles húp vội vàng chén súp. ( Mốt chị nấu nữa nha ? )
Tôi cười nhẹ nhàng và ăn phần của mình. Tôi chỉ biết vài món đơn giản, bởi, Living Hell không có yêu cầu cao. Những bữa ăn nhỏ cùng Flippy, Splendid, Russell,... tuy hơi đạm bạc nhưng nó rất là ấm cúng. Như thể chúng tôi là một gia đình nhỏ, quây quần với nhau, bảo vệ nhau...
_ Mole ! - Lumpy bất ngờ lay lấy người tôi. - Em sao thế ?
Tôi giật mình, à phải rồi, tôi đã ngồi thờ thẫn ra một lúc. Tôi đứng dậy và mỉm cười gượng gạo :
_ Tôi chỉ suy nghĩ tí thôi.- Ây da... - Ai ăn bánh không ?
_ EM !!! EM !! EM !! - Cuddles nhảy cẫng lên, với với lấy miếng bánh.
Tôi chia bánh cho mọi người. Sau chuyện đấy thì , Lumpy không nói gì tiếp theo. Chỉ có mình tôi và Cuddles lên tiếng. Tôi có thể đoán ra khuôn mặt suy tư của anh lúc này. Bản thân tôi cũng không vui vẻ gì với chuyện lúc nãy.
Buổi tối trôi qua một cách nhẹ nhàng. Cuddles ngoan ngoãn đi ngủ sớm. Dù vậy, tình hình giữa tôi và Lumpy không khá thêm được tí nào. Tôi ngồi trong góc phòng, im lặng. Có vẻ như Lumpy đang làm việc, anh ấy cần một sự yên tĩnh...
_ Mole ... Em đi tắm đi. - Lumpy nói, giọng anh nhỏ xuống.
_ Rồi đồ đâu tôi mặc ? - Tôi cười khẩy. - Như thế này là được rồi.
_ Em có thể mặc cái này... - Anh ném cho tôi một cái đầm. - Nó là của em gái anh, em mặc nó sẽ rất dễ thương đó.
Tôi đoán là anh đang cười. Nhưng, tôi không thích những thứ như thế này, quá "con gái", nó sẽ hợp với bọn tiểu thư hơn là một đứa tội phạm như tôi. Tôi quẳng nó sang 1 bên, cười giễu cợt :
_ Dễ thương ư ? Vậy là nó không hợp với tôi rồi .
_ Ơ ? - Lumpy ngạc nhiên. - Tại sao ? - Anh tiến lại gần tôi.
_ Tôi không có " dễ thương ". - Tôi cười. - Tôi "kinh tởm" thì đúng hơn a...
Tôi cười chua chát và giễu cợt anh. Có vẻ như tôi nên nhắc anh nhớ rằng, tôi là Mole của Living Hell chứ không phải là một nàng công chúa. Tôi hợp với máu và cái chết hơn là những thứ đáng yêu và dễ thương như nhưng cô gái khác...
Bộp !
Anh vỗ tay và kéo tôi về hiện tại. Khuôn mặt anh lúc này, có vẻ như không có cười nữa, một khuôn mặt buồn bã và chán nản chẳng hạn ?
Rồi anh nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng...
_ Đối với anh.... Em là thứ dễ thương và tuyệt diệu nhất.
.
Tôi im lặng nằm gọn trong vòng tay của anh. Lumpy thở đều và ngủ say... Cả gian nhà im ắng lạ thường. Tôi nép vào sâu, nghe rõ tiếng tim anh đang đập, hơi thở nóng và ấm áp. Tôi ngồi dậy và thoát khỏi vòng tay ấy....
Tôi thở dài, nhẹ hôn lên trán anh... một nụ hôn an ủi. Sau tôi rời khỏi phòng, bản thân tôi cũng không biết mình đi đâu. Chỉ biết là mình nên rời khỏi đây. Vì tôi thật sự không thuộc về nơi này.
Chúng tôi, ý là tôi và Cuddles bắt tay vào làm bánh và súp cùng nhau. Cậu bé rất năng nổ, tháo vát và sinh động. Cậu ta hướng dẫn cho tôi, luôn miệng hỏi xem tôi có cần giúp đỡ gì không ?
Có vẻ như trong suy nghĩ của Cuddles, tôi là một cô gái bé bỏng và mỏng mang mà Lumpy vừa mang về từ đâu đó. Nhưng chắc chắn rằng, tôi phải dạy cho cậu bé biết rằng, tôi không hề như thế, tôi là một con quỷ, chứ không phải là một thiên thần...
Lúc Lumpy dọn xong cái phòng của anh ấy cũng là lúc chúng tôi làm xong bánh và súp.
Chúng tôi dọn nó lên bàn, lấy chén bát và đũa muỗng. Món súp nóng được dọn ra đánh thức cái dạ dày háu đói của Lumpy và Cuddles. Có lẽ, từ rất lâu rồi, họ chỉ ăn toàn đồ hộp không thôi...
_ Mole. - Lumpy vừa ăn vừa nói . - Em ấu ất on a. ( Em nấu rất ngon a.)
_ Ốt ị ấu ữa a ? - Cuddles húp vội vàng chén súp. ( Mốt chị nấu nữa nha ? )
Tôi cười nhẹ nhàng và ăn phần của mình. Tôi chỉ biết vài món đơn giản, bởi, Living Hell không có yêu cầu cao. Những bữa ăn nhỏ cùng Flippy, Splendid, Russell,... tuy hơi đạm bạc nhưng nó rất là ấm cúng. Như thể chúng tôi là một gia đình nhỏ, quây quần với nhau, bảo vệ nhau...
_ Mole ! - Lumpy bất ngờ lay lấy người tôi. - Em sao thế ?
Tôi giật mình, à phải rồi, tôi đã ngồi thờ thẫn ra một lúc. Tôi đứng dậy và mỉm cười gượng gạo :
_ Tôi chỉ suy nghĩ tí thôi.- Ây da... - Ai ăn bánh không ?
_ EM !!! EM !! EM !! - Cuddles nhảy cẫng lên, với với lấy miếng bánh.
Tôi chia bánh cho mọi người. Sau chuyện đấy thì , Lumpy không nói gì tiếp theo. Chỉ có mình tôi và Cuddles lên tiếng. Tôi có thể đoán ra khuôn mặt suy tư của anh lúc này. Bản thân tôi cũng không vui vẻ gì với chuyện lúc nãy.
Buổi tối trôi qua một cách nhẹ nhàng. Cuddles ngoan ngoãn đi ngủ sớm. Dù vậy, tình hình giữa tôi và Lumpy không khá thêm được tí nào. Tôi ngồi trong góc phòng, im lặng. Có vẻ như Lumpy đang làm việc, anh ấy cần một sự yên tĩnh...
_ Mole ... Em đi tắm đi. - Lumpy nói, giọng anh nhỏ xuống.
_ Rồi đồ đâu tôi mặc ? - Tôi cười khẩy. - Như thế này là được rồi.
_ Em có thể mặc cái này... - Anh ném cho tôi một cái đầm. - Nó là của em gái anh, em mặc nó sẽ rất dễ thương đó.
Tôi đoán là anh đang cười. Nhưng, tôi không thích những thứ như thế này, quá "con gái", nó sẽ hợp với bọn tiểu thư hơn là một đứa tội phạm như tôi. Tôi quẳng nó sang 1 bên, cười giễu cợt :
_ Dễ thương ư ? Vậy là nó không hợp với tôi rồi .
_ Ơ ? - Lumpy ngạc nhiên. - Tại sao ? - Anh tiến lại gần tôi.
_ Tôi không có " dễ thương ". - Tôi cười. - Tôi "kinh tởm" thì đúng hơn a...
Tôi cười chua chát và giễu cợt anh. Có vẻ như tôi nên nhắc anh nhớ rằng, tôi là Mole của Living Hell chứ không phải là một nàng công chúa. Tôi hợp với máu và cái chết hơn là những thứ đáng yêu và dễ thương như nhưng cô gái khác...
Bộp !
Anh vỗ tay và kéo tôi về hiện tại. Khuôn mặt anh lúc này, có vẻ như không có cười nữa, một khuôn mặt buồn bã và chán nản chẳng hạn ?
Rồi anh nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng...
_ Đối với anh.... Em là thứ dễ thương và tuyệt diệu nhất.
.
Tôi im lặng nằm gọn trong vòng tay của anh. Lumpy thở đều và ngủ say... Cả gian nhà im ắng lạ thường. Tôi nép vào sâu, nghe rõ tiếng tim anh đang đập, hơi thở nóng và ấm áp. Tôi ngồi dậy và thoát khỏi vòng tay ấy....
Tôi thở dài, nhẹ hôn lên trán anh... một nụ hôn an ủi. Sau tôi rời khỏi phòng, bản thân tôi cũng không biết mình đi đâu. Chỉ biết là mình nên rời khỏi đây. Vì tôi thật sự không thuộc về nơi này.
.
" Mole. Đây là gia đình của em. "
.
[Em không hề thuộc về nơi này anh ạ...]
[ Em không xứng với vòng tay ấm áp của anh, hay những nụ hôn...]
[ Anh là một chàng hoàng tử...]
[ Nhưng em không phải là một nàng công chúa...]
[ Em chỉ là một người thường...]
[ Em sẽ rời đi, em không xứng với anh...]
[ Anh sẽ ổn thôi....]
{{
Hay wá :x
Trả lờiXóaỪa :3 cảm ơn bạn nha ^^
Xóa