HAPPY
TREE FRIENDS
Happy Tree Friends Fan fic
v Author
: Omgyuki
v Thể Loại
: Adventure, Drama, Romance, Sci-fi, Shounen.
v Tình
Trạng : Đang Tiến Hành.
v Note :
Khi muốn mang cái này đi đâu, nhớ nói mình một tiếng.
Bạn có thể liên hệ mình qua yh :
omgyuki@yahoo.com
Làm thế có nghĩa là bạn tôn trọng mình, tôn trọng bài
viết và tôn trọng
chính bản thân bạn.
Mole bị hoán đổi giới tính từ nam -> nữ . Vì đáp
ứng nhu cầu thị hiếu :3
Nhưng mà đừng lo, những shot khác của HTF mình sẽ vẫn
giữ giới tính
nguyên bản của Mole để tiếp tục tình yêu với
Shounen-ai <3
=========================================
CHAP 14 : You Belong With ... ?
---------------------------
.
.
.
_Mole ! - Lumpy thức dậy và hét toáng lên khi phát hiện ra Mole không còn nằm bên cạnh anh nữa. Anh vội vàng mặc áo khoác và chạy ra ngoài tìm kiếm bóng dáng cô. Bên ngoài trời đang hửng sáng, mặt trời đang từ từ lên từ phía Đông. Những chú gà đã bắt đầu gáy vang. Gió thổi ào ạt và những cây bắp ngô nghiêng ngả trên những cánh đồng. Lumpy chạy vật ra ngoài, anh chạy về phía khu rừng. Linh tính mách bảo cho anh rằng, cô ở đấy.
.
.
.
.
_ ARGHHHHHHHHHHHHH!!!!
Một tiếng hét thất thanh từ phía khu rừng và máu chảy lênh láng ở dưới chân một cô gái. Cô gái có mái tóc ngắn, màu tím. Tay cô cầm một cây gậy chỉ đường, à không, bây giờ, cây gậy ấy đã trở thành một thanh kiếm đẫm máu. Một thanh kiếm bén nhọn nhuốm đầy sắc máu. Đôi mắt của cô gái ấy tĩnh lặng, không chút gì đợm lại, vô tình.
Dưới chân cô, là xác của đối thủ. Khoảng bảy, tám tên. Trong số ấy, còn một tên đứng vững. Hắn tuy bị thương rất nặng trên vai. Hắn đứng lựng khựng trên một tảng đá, miệng cười ngạo nghễ.
Mole vẫn vô cảm, gương mặt, quần áo, vũ khí... người cô thực sự nhuốm đầy máu. Trong đầu cô lúc này, chỉ có một suy nghĩ : Giết ! Giết ! Giết.
Cô nhào lên với thanh kiếm của mình và tấn công quyết liệt vào đối thủ. Đối thủ của cô cũng không vừa gì, hắn toan tính mưu mô, đợi cô áp sát lại gần rút súng bắn. Nhưng, may thay, cô đỡ được và tiếp tục lao lên. Trận đấu diễn ra trong sự im lặng của căng thẳng khi mà hai đối thủ tập trung đối đầu nhau, không có một âm thanh nào ngoài tiếng súng lách cách, tiếng đạn nổ, tiếng xào xạc của rừng cây,...
Mole lại áp sát thêm lần nữa, tên đối thủ tiếp tục giở trò bẩn thiểu. Hắn rút cây súng ra và nhắm thẳng vào đầu cô. Cô không hề hay biết, có lẽ, có gì đó đã làm cô mất tập trung.
Đoàng !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Và một viên đạn được bắn ra.
_ ƯRGHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!
_ MOLE ! - Lumpy nhào tới và kéo tay cô, chạy sau vào khu rừng.
Kẻ vừa trúng đạn là tên kia, chứ không phải Mole.
.
.
.
.
Lumpy dẫn cô chạy dọc vào rừng sâu. Anh kéo tay cô chạy đi, chạy mãi cho đến khi cô bảo dừng lại :
_ Lumpy ! Chờ chút...
Ngồi vật xuống nền đất rắn, anh đưa đôi mắt xanh tức giận nhìn cô, rồi anh đứng bật dậy ngay lập tức. Anh tóm lấy vai cô, hét to:
_ Em đang làm cái gì thế hả ? - Anh lay lay. - Suýt chút nữa là em chết rồi đấy.
_ Chết ? - Mole bụm miệng cười. - Thì sao chứ ?
_ Thì sao ư ? - Lumpy vẫn chưa hoàn hồn.
_ Thì sao đấy. - Cô đẩy mạnh anh ra. - Tránh xa tôi ra đi, " Prince " !
Cô cười ngạo nghễ, gương mặt tái nhợt, tóc tai thì bù xù. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, sợm màu của máu, một đôi mắt vô cảm, không có sức sống và điểm nhìn. Nó cứ bâng quơ, vô ưu nhìn hờ hững vào không trung. Nụ cười cô đang vẽ cũng chẳng có sức điểm gì, nó chỉ đơn giản là một nụ cười, thoáng qua và đùa cợt. Và đôi tay nhuốm máu.
Anh chau mày lại và chớp mắt, đây không phải Mole mà anh biết. Đây là Mole của mọi người. Tất cả mọi người đều nhìn thấy ở cô : một đôi mắt vô cảm, một nụ cười đùa cợt và một đôi tay nhuốm máu. Nhưng thật ra, đó chỉ là những gì mà cô vẽ ra, đánh lừa bọn họ.
Ẩn sâu bên trong cô, bản chất thực sự, chưa bao giờ được lột tả.
_ Anh không biết em đang nghĩ cái gì. - Anh thì thầm. - Hoàng tử hay công chúa, anh không cần biết, ... Là tướng cướp hay một cô gái bình thường, anh không quan tâm. Anh chỉ cần có em, cho dù em là ai. Anh chỉ cần có Mole của anh đây thôi.
_ Lumpy... ? - Mole vẫn chưa thôi. - Đùa à ?
_ Này thì "thuộc về" hay "không thuộc về". - Anh vô cùng tức giận. Và, sự tức giận ấy-nó được diễn tả ra bằng một động tác : ôm, anh ôm cô vào lòng. -
_ Em thuộc về anh.
.
.
.
.
.
( The Rat)
" Tên hắn là Rat. Hắn là một trong những vệ sĩ của ngài thị trưởng của Happy Tree-City. Hắn là người mạnh nhất của nhóm, bao gồm ba người : Anh em nhà Ali-Ari và cuối cùng là Rat. Với kỹ thuật dùng súng siêu đẳng và sự im lặng tuyệt đối, hắn là đối thủ hoàn hảo để đấu với Mole trong một thời gian dài trong khi Living Hell vẫn còn hoạt động. 3 năm trước, hắn ta vẫn không thể mạnh bằng Mole,nhưng, hiện tại thì sức mạnh của cả hai bằng nhau... "
Sau khi bình tĩnh trở lại, Mole giải thích cho Lumpy hiểu về tình thế hiện tại đang xảy ra. Theo như cô đoán, ngài thị trưởng của Happy Tree-City đã ráo riết lên kế hoạch tấn công và tiêu diệt toàn bộ Living Hell và những người có dính dáng tới tổ chức này. Có vẻ như, ông không muốn ai biết rằng, Living đang chiến đấu vì cái gì.
Theo như cô suy đoán, hắn sẽ cho Mousey và Sneaky nhận nhiệm vụ tiêu diệt Flippy, Rat xóa sổ cô, Monkey và Ali-Ari tấn công Handy và Nutty. Trong khi đó, vẫn còn 2 người nữa mà cô vẫn chưa biết đó là ai, đang âm thầm chờ thời cơ giết chết Splendid và Russell.
Mặt Lumpy hiện rõ ra hai chữ : Lo Lắng. Anh đang lo lắng cho cô. Khi mà chính cha anh, lại mong muốn giết người anh yêu như thế này. Ấy thế mà, cô vẫn không nhờ đến sự giúp đỡ của anh một tí nào cả.
Anh tự hỏi, ba năm trước, không có anh, ai đã giúp đỡ cho cô ?
.
"Tôi không thuộc về anh. Tôi thuộc về Living Hell. "
Đó là cách mà cô trả lại đối với cái ôm và câu nói đầy chân tình của anh. Cô đẩy nhẹ anh ra và tỏ ra vẻ bình tĩnh trở lại. Cô mỉm cười nhẹ lại và nói câu nói đó, giọng ngâm vang, trong trẻo.
Cô bảo anh ở đây chờ, trong khi cô đi xử lý xong tên Rat khốn khiếp kia.
Anh kéo cô lại, lo lắng cho cô. Anh sợ phải mất cô.
Tuy vậy, cô chỉ cười nhạt. Cô giật phăng tay mình đi và mỉm cười ngạo nghễ :
" Tôi không chết lãng nhách thế đâu. "
Đáng lẽ, trong tình huống này, cô phải là người lo lắng và sợ hãi hơn anh cả. Ai cũng đều biết, Rat đã mạnh lên và sánh ngang bằng với cô. Đáng lẽ ra, cô phải biết lo lắng cho sinh mạng của bản thân mình chứ ?
.
_ Mole....
Lumpy nói thầm trong vô vọng... Trước mắt anh, Mole đang tàn nhẫn xuống tay giết chết kẻ thù của cô ấy.
.
"Khuôn mặt vô cảm, đôi tay nhuốm đầy máu, đôi mắt đen kịt..."
" Em đã bị giam bên trong bóng tối bao nhiêu lâu rồi , Mole ? "
.
Anh hỏi, dù biết rằng không bao giờ nhận dược câu trả lời.
.
-----------------------------------------------------------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét