Thứ Ba, 19 tháng 2, 2013

APH. I'm Canada {Chap 1}




 ƒ AXIS POWER HETALIA

I’m Canada !

Author : Omgyuki

Thể Loại : Comedy ,Drama, Romance, Shounen-ai.

Pairing : America x Canada

Tình Trạng : Hoàn.

Summary : 

America quay lại Canada và chứng kiến sự thay đổi của cậu ấy.

Note : Khi muốn mang cái này đi đâu, nhớ nói mình một tiếng . Bạn có thể liên hệ mình qua yh 

omgyuki@yahoo.com

Làm thế có nghĩa là bạn tôn trọng mình, tôn trọng bài viết và tôn trọng chính bản thân bạn.

Đối với  những bạn chủ nhân của pic ảnh cos thì đây :

Well, this is the part where I intended to "ask for permission" you post your pictures.Sorry for not being able to direct your permission.As part because I can not communicate with you ( i do not just post a group photo that is beautiful which is taken).Most of the pictures I took are not photographed faces, is okey.So you can rest assured, this is not one bad criticism, bad debt.

And second, because I think it is not necessary.You posted on DeviantArt, that is one of the social sites.It's like finding a picture of something on google then took them to go, depending, as it can is google ma.Tham will screech as it is.If you want to keep the rights to a photo of you, a small angle: your name and name cos groups.What is there that dares piracy.

I write this article is because, likely, there is a certain, unicorn is the website to learn about cultural-social support to misunderstand that I pirated.

Remember that! I do not get these pictures are mine.

Because I'm Vietnamese and I am learning French, not English, so all the words which I translated and posted here, all thanks to Google Translate. Have any questions, I think, ... you have to ask Google J

Nguồn ảnh : http://hetalia-cosplay.deviantart.com/

♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥

(I ‘ m Canada gồm 2 chap. )


 Chap 1 : Got up and GO !


.
.
.
.


Máy bay của tôi đáp xuống sân bay ở Ottawa, Canada. Đấy là vào lúc 7:30 am. Một buổi sáng đẹp trời cùng với mây trắng và ánh sáng chan hòa. Tôi nhìn bâng quơ vào đồng hồ rồi nhìn cảnh vật xung quanh. Canada vẫn không khác gì mấy kể từ lần cuối tôi đến đây. Đây vẫn là một nơi lạnh lẽo cùng với dòng người hối hả và bận rộn. Nhưng cái bận rộn ở đây không giống ở America, người dân ở đây hiền hòa và dịu dàng hơn nhiều. Tôi thổi vào tay để giữ ấm cho bản thân trong lúc chờ Canada đến đón.

Ban đầu, tôi cũng không có ý định đến thăm em ấy. Kể từ khi WW2 kết thúc, cơ bản, Canada không còn dựa vào tôi nữa. Em ấy đã trở thành một đất nước độc lập. Với đôi mắt tự tin ở Đại Họp Thượng Đỉnh Thế Giới, em ấy đã tuyên bố sự độc lập của mình. Và mở đầu là sự phát triển về mặt kinh tế cũng như thương giao với các nước khác.

England và France lúc ấy thực sự không tin vào tai mình. Họ chưa bao giờ ngờ rằng, em sẽ lên tiếng dành sự độc lập của mình. Và họ đỗ lỗi hết cả vào đầu tôi. Bởi lẽ, tôi là đứa đầu tiên trong số những đất nước mà họ nuôi dạy độc lập. Họ nghĩ rằng, tôi chính là người xui khiến em ấy độc lập.

Sau đấy thì tôi không nghe nói gì về Canada nữa. Một đất nước độc lập ư...? Điều đó thật nực cười với một bóng ma như em. Canada thường bị nhầm là tôi, vì bởi lẽ, hai chúng tôi quá nhiều điểm giống nhau , ít nhất là ở ngoại hình. Bởi lẽ, chúng tôi là song sinh. 

Tuy thế, chúng tôi hoàn toàn trái ngược nhau. 

Tôi, cứng đầu, dám nghĩ dám lại, ồn ào, tham ăn....

Em, hiền lành, nhút nhát, tĩnh lặng, luôn tươi cười...

Một đất nước độc lập, có lẽ không phù hợp với Canada. Vì em ấy vốn là một kẻ vô hình. Kiểu như là, không có ai có thể thấy cậu ấy, nghe thấy cậu ấy, ngoài tôi ra.  Trước khi WW2 kết thúc và em  tuyên bố độc lập, thì đa số các quốc gia trên thế giới đều không biết rằng, em ấy đã tồn tại từ rất lâu rồi. Và cũng chẳng ai tin nổi rằng, em là em trai tôi.

Canada từ lâu, đã vốn dựa vào tôi, France, England. 

Bây giờ độc lập, tôi không hiểu em ấy sẽ sống như thế nào ?

Một tháng trước, England có gửi đến tôi một bức thư. Anh ta nói rằng em đã thay đổi. Mấy tuần trước, có một bức thư gửi đến anh. Nội dung bức thư bắt đầu bằng hai từ :

" I 'm Canada. "

England bảo rằng, Canada chưa bao giờ viết như thế. Cậu ấy hay mở đầu thư bằng những kiểu :

" England-san, anh có nhớ em không ? Em nghĩ là anh nhớ America nhiều hơn, mặc dầu em cũng là người anh đã nuôi nấng cùng với France-san. Vâng, em là Canada ấy ạ... "


Như các bạn đã thấy, cách mở bài trên chứng tỏ rằng, Canada đã không phải là cái bóng của tôi nữa. Em ấy đã  trở thành một đất nước độc lập thực sự- theo lời England.

Anh ta yêu cầu tôi đến thăm em. Thật tình, trong đầu tôi nghĩ rằng, đây chỉ là một chuyến du lịch ngắn hạn. Tôi sẽ ở lại Canada hai ngày rồi lại quay về nước, tiếp tục cuộc sống.

Không giống như England, tôi nghĩ rằng, Canada không thể đứng vững với cương vị " Độc Lập.

Một quốc gia độc lập ? Nó hoàn toàn không phù hợp với em.

.



.



.





_America-san ! - Canada hớn hở xuất hiện. Khuôn mặt em ấy tỏ vẻ mừng rỡ và em nhanh chân chạy đến bên tôi. Trong khi tôi bình thản gấp tờ báo lại và dang rộng vòng tay đỡ lấy em. Đúng như tôi dự đoán, em bị trượt chân và ngã nhào vào vòng tay của tôi. Thường thì chúng tôi sẽ ngã lăn quay ra đất rồi phì cười. Nhưng lần này thì không, em không khiến tôi ngã ra đất nữa, em tự giảm tốc độ và tôi chụp gọn em trong vòng tay.

_ Em xin lỗi nha. Tại mừng quá nên... - Em cúi đầu xin lỗi.


_ Ừ không sao . - Tôi cười và xách va-li đi về phía xe taxi. - England bảo anh đến thăm em.


_ Em cũng nghe Papa nói rồi. - Canada vẫn chưa bỏ được cách gọi England là " Papa." - Làm phiền anh quá.


Em ấy nói rồi giúp tôi đỡ cái vali lên xe. Tôi đẩy kính và thọc tay vào túi áo :


_ Dù sao cũng là đang trong kì nghỉ đông . - Tôi cười và mở cửa xe. - Vả lại lâu rồi anh không đến thăm em.


_ Vậy cũng tốt. - Canada cười. - Anh em mình đâu có thường xuyên gặp nhau nhỉ, nhất là sau khi anh độc lập...


Giọng Canada nhỏ xuống, ra vẻ tránh khỏi chuyện buồn rầu. Em ấy vẫn áy náy vì tôi độc lập. Buồn cười thật, chẳng phải em cũng độc lập rồi đó sao, Canada ? 


_ Bác tài ơi . - Em nói rõ và to. - Cho cháu đến địa chỉ XO....


Người tài xế chú ý đến em, ông gật đầu tỏ vẻ hiểu ý và nghe rõ. Canada, một người vô  hình. Như đã nói, không có ai nhìn và nghe thấy em, ngoài tôi. Bây giờ, cả thế giới, cả nhân loại đều có thể nhìn thấy em, nghe thấy em và chạm vào em.


Em có vẻ đã trở thành một cá thể độc lập, không bị nhầm lẫn bởi ai...


Có lẽ tôi đã kết luận hơi vội rồi... 


Canada vẫn không phù hợp với việc " Một đất nước độc lập."


Chúng tôi nói chuyện rôm rả trên chiếc taxi. Và Canada, em ấy cũng không thay đổi mấy. Vẫn là cậu bé nhóc mà tôi biết, nhút nhát và hiền lành. Nhưng, cậu bé nhóc ấy đã có phần dũng cảm hơn, tự tin hơn cậu  bé nhóc ngày xưa.


Canada kể cho tôi nghe về cuộc sống của em ấy sau khi độc lập. Ban đầu có hơi rắc rối nhưng dần cũng ổn thỏa. Các đất nước láng giềng bắt đầu thừa nhận sự độc lập- tồn tại của em ấy...


_ Tháng trước Cuba-san và cả Russia-san đã đến nhà em chơi. China-san cũng gửi một ít quà cáp đến. Papa và Cha cũng bắt đầu trả lời thư của em, họ hẹn rằng mùa xuân này sẽ đến... 


Nhìn ngắm nụ cười mãn nguyện của Canada như vậy, tự dưng trong lòng tôi cảm thấy ganh tị...


.


.


.


.



 

Canada dẫn tôi vào nhà. Em giúp tôi mang va-li lên phòng. Căn nhà nhỏ ấm cúng với lò sưởi và những đồ đạc quen thuộc. Đã lâu rồi đấy, nhưng em không thay đổi bất kì thứ gì trong căn nhà, cho đến cách sắp xếp đồ đạc và những căn phòng. Trên cửa, vẫn có bảng ghi tên xem phòng này của ai. 

Tôi ở căn phòng có ghi chữ : " America-san." Khuôn viên và cách sắp xếp cùng đồ đạc vẫn ở nguyên vị trí cũ, nhưng, có gì đó, khiến nó mới hơn, đẹp hơn. Ga giường cũng thơm mùi mới, đồ đạc được xếp ngay ngắn, không có một chút bụi. 


10:00 am, tôi thì vật trên ghế sa-lon xem tivi , trong khi đó, Canada đã bắt tay vào đống giấy tờ cao ngút của em ấy. Thật tình thì nói, ở America, tôi cũng có một đống giấy như thế, và gấp đôi nữa chứ, nhưng đến khi nào boss hối thì tôi mới bắt đầu dầy dà và làm việc. Còn Canada, em ấy tự giác bắt tay vào việc, không chút than phiền. Tuy có rất nhiều công việc phải giải quyết, nhưng bàn của em rất gọn gàng và sạch sẽ, ngược lại với các đống tả pí lù trên bàn tôi. 


_ Sao em không nghỉ tí đi ? - Tôi vừa chuyển kênh vừa hỏi. - Đây là kì nghỉ đông mà ?


_ À.. - Canada cười, vẫn cắm cúi viết. - Em làm nốt để đi chơi với anh luôn thể.


Canada rất nghiêm túc khi làm việc. Em ấy không lo ra và dầy dà như tôi. Em ấy bắt ngay tay vào làm, và chỉ làm mà thôi. Lâu lâu dừng lại nhấp miếng cà phê, rồi lại cắm cúi ghi chép. 


Tôi nhớ hồi nhỏ, Canada vẫn là đứa làm trễ bài tập mà England giao. Một nguyên nhân phần lỗi là do tôi, vì cứ mỗi khi Canada quyết định làm bài là tôi lại rủ em ấy đi chơi. Nhưng, em ấy chưa bao giờ nói không cả, em ấy mừng rỡ và quăng cả bút viết chạy theo trò chơi của tôi.


Với tốc độ làm việc ấy, Canada đã hoàn thành tất cả trong vòng 60p. Em ấy la to : " Hoàn Thành" với khuôn mặt mãn nguyện. Em nhảy chồm lên ghế và hai anh em bắt đầu tranh cái điều khiển. Canada và tôi cười to, khi cái điều khiển vuột khỏi tay cả hai và văng thẳng ra cửa kính. 


Sau đó, chúng tôi ra khỏi nhà và quyết định đến StarBuck mua một li cappuchino rồi đi dạo phố.


Lúc chúng tôi đi đến StarBuck thì đã là giờ nghỉ trưa của các công chức. Nghỉ trưa, rồi làm một li cappuchino hoặc mocha để tỉnh ngủ, lấy tinh thần làm việc tiếp thì có phải chi, ai cũng nghĩ như thế, nên, ở StarBuck dàn người xếp hàng chờ tới lượt mình đông và dài đến tận phố. Tôi không thích xếp hàng, nó lâu lắc và rất bất tiện. Vả lại, tại sao phải xếp hàng cơ chứ ? Cứ như một trò tra tấn á....


Trong khi tôi đang bần thần suy nghĩ, thì Canada đã nhanh chân bước vào hàng. Em ấy đứng đúng vị trí của mình và không phàn nàn tí nào. Thật kỳ lạ, đây là đất nước do em ấy làm chủ, thì em ấy cần gì phải xếp hàng chứ ?


Nghĩ vậy, tôi liền chạy lại kéo tay Canada ra, và nói rằng cứ lên trước đứng, đây là nơi em làm chủ mà. Nhưng không, em ấy từ chối với một nụ cười hiền từ. Em ấy bảo làm thế là không đúng, rồi cứ tùm lum tùm la gì đó.... Tôi không thể hiểu được, mấy năm trước, khi tôi kéo tay em, em chẳng nói gì và chạy theo tôi.


Em đã " trưởng thành" , đúng vậy.


Nhưng tôi không thích sự thay đổi này của em.


.



.



.



.





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét