HAPPY TREE FRIENDS
Happy Tree
Friends Fan fic
v Author
: Omgyuki
v Thể Loại
: Adventure, Drama, Romance, Sci-fi, Shounen.
v Tình Trạng
: Đang Tiến Hành.
v Note :
Khi muốn mang cái này đi đâu, nhớ nói mình một tiếng.
Bạn có thể liên hệ mình qua yh :
omgyuki@yahoo.com
Làm thế có nghĩa là bạn tôn trọng mình, tôn trọng bài viết và tôn
trọng
chính bản thân bạn.
Mole bị hoán đổi giới tính từ nam -> nữ . Vì đáp ứng nhu cầu thị hiếu
:3
Nhưng mà đừng lo, những shot khác của HTF mình sẽ vẫn giữ giới tính
nguyên bản của Mole để tiếp tục tình yêu với Shounen-ai <3
=========================================
Chap 15 :
I won’t let you go!
Mole và Lumpy quay trở về nhà khi đã gần trưa. Họ làm Cuddles sốt ruột và lo lắng. Nhưng cậu bé chẳng dám nói một câu từ nào, vì ngay khi nhìn thấy họ, khuôn mặt, quần áo, tay chân của Mole thấm đầy máu khiến cậu nhóc sợ hãi.
Mole hiểu sự im lặng đó của Cuddles, nhưng cô không nói gì.
Và sự im lặng của Cuddles bao trùm lên tất cả, gần như vậy, và nó lan sang cả hai người kia. Lumpy ngồi gục xuống bàn, anh không nói gì, chỉ lâu lâu phát ra những âm thanh gần như rên rỉ. Mole đi tắm, cô rũ bỏ hết những chất dơ bẩn ra khỏi người và cả mùi tanh của máu, nhưng Mole biết rằng, dù có gội rửa thế nào, những chất ấy, mùi tanh ấy vẫn vương lại trên cơ thể sát nhân này.
Khi Mole tắm xong cũng là lúc Cuddles vừa nhai xong bữa trưa của mình, nhạt nhách chẳng ngon lành gì như tối hôm qua. Lúc cô ngồi xuống ghế, thì Lumpy mới ngẩng mặt lên. Đôi mắt anh trĩu nặng, lông mi cụp xuống và cứ như đang nhòe đi.
_ Mole ... bây giờ, em tính làm gì ? - Lumpy phá tan sự im lặng.
Mole hơi giật mình, người cô bất giác run lên. Rồi cô mỉm cười nhẹ, nói rõ :
_ Tôi vẫn chưa giết được Rat... Hắn đã nhanh chân chạy trốn. Vả lại đồng đội tôi đang gặp nguy hiểm, tôi không thể ngồi yên nhìn được...
_ Như vậy là em sẽ ra-đi ? - Lumpy nhấn mạnh, giọng anh khàn đi rõ rệt.
_ Vâng . - Mole chắc chắn.
Một khoảng lặng giữa căn nhà. Và sau đó là tiếng đập bàn vừa tức tối mà vừa bất lực của Lumpy. Từ miệng anh, lại phát ra âm thanh gần như tiếng rên rỉ.
_ Anh không thể cản tôi... - Mole nói, tay cô bám vào thành bàn.
_ Tại sao ? - Giọng anh khàn và đục hẳn đi.
_ Tôi không thuộc về nơi này. - Mole nói, giọng cô mạnh mẽ và trong trẻo. - Đồng đội của tôi đang cần tôi ...!
_ Anh cũng cần em. - Anh ngắt lời cô. - Rất cần.
Và sau câu nói đó của Lumpy, một khoảng lặng lại tiếp tục. Nhưng lần này, người ta không nghe thấy âm thanh gần như rên rỉ của Lumpy nữa, đôi mắt buồn bã của anh khi nãy đã được thay bằng đôi mắt khác, mạnh mẽ và kiên quyết. Mole im lặng, cô phải tìm cách, nhất định phải tìm, cô nhất định phải ra đi và nhanh chóng.
_ Anh sẽ theo em. - Anh nhấn mạnh và tay se lại với nhau.
_ Cái... Không thể nào ! Lumpy... - Cô nói và lại bị cắt ngang bởi anh :
_ Anh cần em, và anh sẽ theo em. Có vấn đề gì sao ? - Anh nói.
_ Không.. Nhưng anh có biết là đây rất nguy hiểm không ? Anh có thể chết đấy, Lumpy !
_ Không bất hạnh bằng mất em đâu , Mole . - Anh cười hiền lành và đứng dậy.
Mole rơi vào trạng thái mất kiểm soát. Cô không thể giữ được sự bình tĩnh của mình. Cô bắt đầu huơ tay múa chân, miệng nói lắp bắp và người run lên :
_ Anh ....điên à ? Chết vì một.... kẻ như tôi không có hay đâu, Lumpy....! Cứ...sống một cuộc sống như anh đã từng sống.... Quên...tôi...đ....
Câu nói của Mole bị dứt quãng bởi cái ôm bất ngờ của Lumpy. Cái vòng tay ấm áp ấy bao bọc lấy cô như đã từng, khi ở trong đồn cảnh sát. Và nó luôn ở bên cô, và cô chưa bao giờ nhận ra rằng, nó luôn sẵn sàng dang rộng để chờ đón cô, để bảo vệ cô.
Cô vốn không thể khóc, nhưng trong một số trường hợp thì lệ vẫn rơi.
Anh hôn lên mắt cô , thật nhẹ như để an ủi rồi hôn nhẹ lên môi cô. Anh lại dùng vòng tay ấm ôm chặt lấy cô, cô gái bé bỏng của anh.
_ Anh sẽ không để cho em ra đi đâu...
Sáng hôm sau, khi trời vừa bừng sáng, Mole liền ngồi bật dậy với ý định ra đi của mình. Nhưng khi cô vừa nhấc người ra khỏi tấm nệm thì một bàn tay đã kéo cô lại. Giữ chặt tay cô, không để cho cô có thể đi đâu.
" Anh sẽ không để cho em ra đi đâu..."
" Anh cần em và anh sẽ theo em. Có vấn đề gì không ? "
" Không bất hạnh bằng mất em đâu, Mole ."
Nhìn ngắm khuôn mặt đang ngủ của anh, Mole thấy tim thắt lại. Cô nằm xuống bên cạnh anh, và lần đầu tiên... Cô ôm lấy anh, nhẹ nhàng. Và màn đêm bao trùm lấy họ. Im lặng và lắng nghe , cô nghe thấy rõ tiếng tim đập nhẹ nhàng của anh...
Một khoảng khắc yên bình... Và chỉ bên người, cô mới cảm thấy như thế...
Cảm thấy mình thật nhỏ bé và yếu đuối....
Cảm thấy mình thật quan trọng với ai kia...