Thứ Năm, 28 tháng 2, 2013

{HTF fanfic} Happy Tree Friend {Chap 16}



HAPPY TREE FRIENDS 


Happy Tree Friends Fan fic


v      Author : Omgyuki

v       Thể Loại : Adventure, Drama, Romance, Sci-fi, Shounen.

v      Tình Trạng : Đang Tiến Hành.

v        Note :

Khi muốn mang cái này đi đâu, nhớ nói mình một tiếng.

Bạn có thể liên hệ mình qua yh :

 omgyuki@yahoo.com

Làm thế có nghĩa là bạn tôn trọng mình, tôn trọng bài viết và tôn trọng 
chính bản thân bạn.
Mole bị hoán đổi giới tính từ nam -> nữ . Vì đáp ứng nhu cầu thị hiếu :3 
Nhưng mà đừng lo, những shot khác của HTF mình sẽ vẫn giữ giới tính
 nguyên bản của Mole để tiếp tục tình yêu với Shounen-ai <3

=========================================

Chap 15 : I won’t let you go!



Mole và Lumpy quay trở về nhà khi đã gần trưa. Họ làm Cuddles sốt ruột và lo lắng. Nhưng cậu bé chẳng dám nói một câu từ nào, vì ngay khi nhìn thấy họ, khuôn mặt, quần áo, tay chân của Mole thấm đầy máu khiến cậu nhóc sợ hãi. 

Mole hiểu sự im lặng đó của Cuddles, nhưng cô không nói gì.

Và sự im lặng của Cuddles bao trùm lên tất cả, gần như vậy, và nó lan sang cả hai người kia. Lumpy ngồi gục xuống bàn, anh không nói gì, chỉ lâu lâu phát ra những âm thanh gần như rên rỉ. Mole đi tắm, cô rũ bỏ hết những chất dơ bẩn ra khỏi người và cả mùi tanh của máu, nhưng Mole biết rằng, dù có gội rửa thế nào, những chất ấy, mùi tanh ấy vẫn vương lại trên cơ thể sát nhân này. 

Khi Mole tắm xong cũng là lúc Cuddles vừa nhai xong bữa trưa của mình, nhạt nhách chẳng ngon lành gì như tối hôm qua. Lúc cô ngồi xuống ghế, thì Lumpy mới ngẩng mặt lên. Đôi mắt anh trĩu nặng, lông mi cụp xuống và cứ như đang nhòe đi.

_ Mole ... bây giờ, em tính làm gì ? - Lumpy phá tan sự im lặng. 

Mole hơi giật mình, người cô bất giác run lên. Rồi cô mỉm cười nhẹ, nói rõ :

_ Tôi vẫn chưa giết được Rat... Hắn đã nhanh chân chạy trốn. Vả lại đồng đội tôi đang gặp nguy hiểm, tôi không thể ngồi yên nhìn được...

_ Như vậy là em sẽ ra-đi ? - Lumpy nhấn mạnh, giọng anh khàn đi rõ rệt.

_ Vâng . - Mole chắc chắn.

Một khoảng lặng giữa căn nhà. Và sau đó là tiếng đập bàn vừa tức tối mà vừa bất lực của Lumpy. Từ miệng anh, lại phát ra âm thanh gần như tiếng rên rỉ.

_ Anh không thể cản tôi... - Mole nói, tay cô bám vào thành bàn.

_ Tại sao ? - Giọng anh khàn và đục hẳn đi.

_ Tôi không thuộc về nơi này. - Mole nói, giọng cô mạnh mẽ và trong trẻo. - Đồng đội của tôi đang cần tôi ...!

_ Anh cũng cần em. - Anh ngắt lời cô. - Rất cần.

Và sau câu nói đó của Lumpy, một khoảng lặng lại tiếp tục. Nhưng lần này, người ta không nghe thấy âm thanh gần như rên rỉ của Lumpy nữa, đôi mắt buồn bã của anh khi nãy đã được thay bằng đôi mắt khác, mạnh mẽ và kiên quyết. Mole im lặng, cô phải tìm cách, nhất định phải tìm, cô nhất định phải ra đi và nhanh chóng.

_ Anh sẽ theo em. - Anh nhấn mạnh và tay se lại với nhau.

_ Cái... Không thể nào !  Lumpy... - Cô nói và lại bị cắt ngang bởi anh :

_ Anh cần em, và anh sẽ theo em. Có vấn đề gì sao ? -  Anh nói.

_ Không.. Nhưng anh có biết là đây rất nguy hiểm không ? Anh có thể chết đấy, Lumpy !

_ Không bất hạnh bằng mất em đâu , Mole . - Anh cười hiền lành và đứng dậy.

Mole rơi vào trạng thái mất kiểm soát. Cô không thể giữ được sự bình tĩnh của mình. Cô bắt đầu huơ tay múa chân, miệng nói lắp bắp và người run lên :

_ Anh ....điên à ? Chết vì một.... kẻ như tôi không có hay đâu, Lumpy....! Cứ...sống một cuộc sống như anh đã từng sống.... Quên...tôi...đ....

Câu nói của Mole bị dứt quãng bởi cái ôm bất ngờ của Lumpy. Cái vòng tay ấm áp ấy bao bọc lấy cô như đã từng, khi ở trong đồn cảnh sát. Và nó luôn ở bên cô, và cô chưa bao giờ nhận ra rằng, nó luôn sẵn sàng dang rộng để chờ đón cô, để bảo vệ cô.

Cô vốn không thể khóc, nhưng trong một số trường hợp thì lệ vẫn rơi.

Anh hôn lên mắt cô , thật nhẹ như để an ủi rồi hôn nhẹ lên môi cô. Anh lại dùng vòng tay ấm ôm chặt lấy cô, cô gái bé bỏng của anh.

_ Anh sẽ không để cho em ra đi đâu...

~o~






Sáng hôm sau, khi trời vừa bừng sáng, Mole liền ngồi bật dậy với ý định ra đi của mình. Nhưng khi cô vừa nhấc người ra khỏi tấm nệm thì một bàn tay đã kéo cô lại. Giữ chặt tay cô, không để cho cô có thể đi đâu. 

" Anh sẽ không để cho em ra đi đâu..."

" Anh cần em và anh sẽ theo em. Có vấn đề gì không ? "

" Không bất hạnh bằng mất em đâu, Mole ."

Nhìn ngắm khuôn mặt đang ngủ của anh, Mole thấy tim thắt lại. Cô nằm xuống bên cạnh anh, và lần đầu tiên... Cô ôm lấy anh, nhẹ nhàng. Và màn đêm bao trùm lấy họ. Im lặng và lắng nghe , cô nghe thấy rõ tiếng tim đập nhẹ nhàng của anh...

Một khoảng khắc yên bình... Và chỉ bên người, cô mới cảm thấy như thế...

Cảm thấy mình thật nhỏ bé và yếu đuối....

Cảm thấy mình thật quan trọng với ai kia...

Đây chính là cảm giác của tình yêu sao ?

.



.




.



.






" Đêm trăng sáng mờ ảo....

Tiếng quạ kêu và tiếng nghiến từ kẽ răng...

Con quái thú xuất hiện điên cuồng và tàn sát....

Nó phá hủy tất cả...

Nghiền nát hết mọi thứ.... "

Cái đêm lần đầu tiên gặp Flippy, Flaky không thể nào quên được.

.


.


.


.








Thứ Ba, 19 tháng 2, 2013

APH. I'm Canada {Chap 1}




 ƒ AXIS POWER HETALIA

I’m Canada !

Author : Omgyuki

Thể Loại : Comedy ,Drama, Romance, Shounen-ai.

Pairing : America x Canada

Tình Trạng : Hoàn.

Summary : 

America quay lại Canada và chứng kiến sự thay đổi của cậu ấy.

Note : Khi muốn mang cái này đi đâu, nhớ nói mình một tiếng . Bạn có thể liên hệ mình qua yh 

omgyuki@yahoo.com

Làm thế có nghĩa là bạn tôn trọng mình, tôn trọng bài viết và tôn trọng chính bản thân bạn.

Đối với  những bạn chủ nhân của pic ảnh cos thì đây :

Well, this is the part where I intended to "ask for permission" you post your pictures.Sorry for not being able to direct your permission.As part because I can not communicate with you ( i do not just post a group photo that is beautiful which is taken).Most of the pictures I took are not photographed faces, is okey.So you can rest assured, this is not one bad criticism, bad debt.

And second, because I think it is not necessary.You posted on DeviantArt, that is one of the social sites.It's like finding a picture of something on google then took them to go, depending, as it can is google ma.Tham will screech as it is.If you want to keep the rights to a photo of you, a small angle: your name and name cos groups.What is there that dares piracy.

I write this article is because, likely, there is a certain, unicorn is the website to learn about cultural-social support to misunderstand that I pirated.

Remember that! I do not get these pictures are mine.

Because I'm Vietnamese and I am learning French, not English, so all the words which I translated and posted here, all thanks to Google Translate. Have any questions, I think, ... you have to ask Google J

Nguồn ảnh : http://hetalia-cosplay.deviantart.com/

♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥

(I ‘ m Canada gồm 2 chap. )


 Chap 1 : Got up and GO !


.
.
.
.


Máy bay của tôi đáp xuống sân bay ở Ottawa, Canada. Đấy là vào lúc 7:30 am. Một buổi sáng đẹp trời cùng với mây trắng và ánh sáng chan hòa. Tôi nhìn bâng quơ vào đồng hồ rồi nhìn cảnh vật xung quanh. Canada vẫn không khác gì mấy kể từ lần cuối tôi đến đây. Đây vẫn là một nơi lạnh lẽo cùng với dòng người hối hả và bận rộn. Nhưng cái bận rộn ở đây không giống ở America, người dân ở đây hiền hòa và dịu dàng hơn nhiều. Tôi thổi vào tay để giữ ấm cho bản thân trong lúc chờ Canada đến đón.

Ban đầu, tôi cũng không có ý định đến thăm em ấy. Kể từ khi WW2 kết thúc, cơ bản, Canada không còn dựa vào tôi nữa. Em ấy đã trở thành một đất nước độc lập. Với đôi mắt tự tin ở Đại Họp Thượng Đỉnh Thế Giới, em ấy đã tuyên bố sự độc lập của mình. Và mở đầu là sự phát triển về mặt kinh tế cũng như thương giao với các nước khác.

England và France lúc ấy thực sự không tin vào tai mình. Họ chưa bao giờ ngờ rằng, em sẽ lên tiếng dành sự độc lập của mình. Và họ đỗ lỗi hết cả vào đầu tôi. Bởi lẽ, tôi là đứa đầu tiên trong số những đất nước mà họ nuôi dạy độc lập. Họ nghĩ rằng, tôi chính là người xui khiến em ấy độc lập.

Sau đấy thì tôi không nghe nói gì về Canada nữa. Một đất nước độc lập ư...? Điều đó thật nực cười với một bóng ma như em. Canada thường bị nhầm là tôi, vì bởi lẽ, hai chúng tôi quá nhiều điểm giống nhau , ít nhất là ở ngoại hình. Bởi lẽ, chúng tôi là song sinh. 

Tuy thế, chúng tôi hoàn toàn trái ngược nhau. 

Tôi, cứng đầu, dám nghĩ dám lại, ồn ào, tham ăn....

Em, hiền lành, nhút nhát, tĩnh lặng, luôn tươi cười...

Một đất nước độc lập, có lẽ không phù hợp với Canada. Vì em ấy vốn là một kẻ vô hình. Kiểu như là, không có ai có thể thấy cậu ấy, nghe thấy cậu ấy, ngoài tôi ra.  Trước khi WW2 kết thúc và em  tuyên bố độc lập, thì đa số các quốc gia trên thế giới đều không biết rằng, em ấy đã tồn tại từ rất lâu rồi. Và cũng chẳng ai tin nổi rằng, em là em trai tôi.

Canada từ lâu, đã vốn dựa vào tôi, France, England. 

Bây giờ độc lập, tôi không hiểu em ấy sẽ sống như thế nào ?

Một tháng trước, England có gửi đến tôi một bức thư. Anh ta nói rằng em đã thay đổi. Mấy tuần trước, có một bức thư gửi đến anh. Nội dung bức thư bắt đầu bằng hai từ :

" I 'm Canada. "

England bảo rằng, Canada chưa bao giờ viết như thế. Cậu ấy hay mở đầu thư bằng những kiểu :

" England-san, anh có nhớ em không ? Em nghĩ là anh nhớ America nhiều hơn, mặc dầu em cũng là người anh đã nuôi nấng cùng với France-san. Vâng, em là Canada ấy ạ... "


Như các bạn đã thấy, cách mở bài trên chứng tỏ rằng, Canada đã không phải là cái bóng của tôi nữa. Em ấy đã  trở thành một đất nước độc lập thực sự- theo lời England.

Anh ta yêu cầu tôi đến thăm em. Thật tình, trong đầu tôi nghĩ rằng, đây chỉ là một chuyến du lịch ngắn hạn. Tôi sẽ ở lại Canada hai ngày rồi lại quay về nước, tiếp tục cuộc sống.

Không giống như England, tôi nghĩ rằng, Canada không thể đứng vững với cương vị " Độc Lập.

Một quốc gia độc lập ? Nó hoàn toàn không phù hợp với em.

.



.



.





_America-san ! - Canada hớn hở xuất hiện. Khuôn mặt em ấy tỏ vẻ mừng rỡ và em nhanh chân chạy đến bên tôi. Trong khi tôi bình thản gấp tờ báo lại và dang rộng vòng tay đỡ lấy em. Đúng như tôi dự đoán, em bị trượt chân và ngã nhào vào vòng tay của tôi. Thường thì chúng tôi sẽ ngã lăn quay ra đất rồi phì cười. Nhưng lần này thì không, em không khiến tôi ngã ra đất nữa, em tự giảm tốc độ và tôi chụp gọn em trong vòng tay.

_ Em xin lỗi nha. Tại mừng quá nên... - Em cúi đầu xin lỗi.


_ Ừ không sao . - Tôi cười và xách va-li đi về phía xe taxi. - England bảo anh đến thăm em.


_ Em cũng nghe Papa nói rồi. - Canada vẫn chưa bỏ được cách gọi England là " Papa." - Làm phiền anh quá.


Em ấy nói rồi giúp tôi đỡ cái vali lên xe. Tôi đẩy kính và thọc tay vào túi áo :


_ Dù sao cũng là đang trong kì nghỉ đông . - Tôi cười và mở cửa xe. - Vả lại lâu rồi anh không đến thăm em.


_ Vậy cũng tốt. - Canada cười. - Anh em mình đâu có thường xuyên gặp nhau nhỉ, nhất là sau khi anh độc lập...


Giọng Canada nhỏ xuống, ra vẻ tránh khỏi chuyện buồn rầu. Em ấy vẫn áy náy vì tôi độc lập. Buồn cười thật, chẳng phải em cũng độc lập rồi đó sao, Canada ? 


_ Bác tài ơi . - Em nói rõ và to. - Cho cháu đến địa chỉ XO....


Người tài xế chú ý đến em, ông gật đầu tỏ vẻ hiểu ý và nghe rõ. Canada, một người vô  hình. Như đã nói, không có ai nhìn và nghe thấy em, ngoài tôi. Bây giờ, cả thế giới, cả nhân loại đều có thể nhìn thấy em, nghe thấy em và chạm vào em.


Em có vẻ đã trở thành một cá thể độc lập, không bị nhầm lẫn bởi ai...


Có lẽ tôi đã kết luận hơi vội rồi... 


Canada vẫn không phù hợp với việc " Một đất nước độc lập."


Chúng tôi nói chuyện rôm rả trên chiếc taxi. Và Canada, em ấy cũng không thay đổi mấy. Vẫn là cậu bé nhóc mà tôi biết, nhút nhát và hiền lành. Nhưng, cậu bé nhóc ấy đã có phần dũng cảm hơn, tự tin hơn cậu  bé nhóc ngày xưa.


Canada kể cho tôi nghe về cuộc sống của em ấy sau khi độc lập. Ban đầu có hơi rắc rối nhưng dần cũng ổn thỏa. Các đất nước láng giềng bắt đầu thừa nhận sự độc lập- tồn tại của em ấy...


_ Tháng trước Cuba-san và cả Russia-san đã đến nhà em chơi. China-san cũng gửi một ít quà cáp đến. Papa và Cha cũng bắt đầu trả lời thư của em, họ hẹn rằng mùa xuân này sẽ đến... 


Nhìn ngắm nụ cười mãn nguyện của Canada như vậy, tự dưng trong lòng tôi cảm thấy ganh tị...


.


.


.


.



 

Canada dẫn tôi vào nhà. Em giúp tôi mang va-li lên phòng. Căn nhà nhỏ ấm cúng với lò sưởi và những đồ đạc quen thuộc. Đã lâu rồi đấy, nhưng em không thay đổi bất kì thứ gì trong căn nhà, cho đến cách sắp xếp đồ đạc và những căn phòng. Trên cửa, vẫn có bảng ghi tên xem phòng này của ai. 

Tôi ở căn phòng có ghi chữ : " America-san." Khuôn viên và cách sắp xếp cùng đồ đạc vẫn ở nguyên vị trí cũ, nhưng, có gì đó, khiến nó mới hơn, đẹp hơn. Ga giường cũng thơm mùi mới, đồ đạc được xếp ngay ngắn, không có một chút bụi. 


10:00 am, tôi thì vật trên ghế sa-lon xem tivi , trong khi đó, Canada đã bắt tay vào đống giấy tờ cao ngút của em ấy. Thật tình thì nói, ở America, tôi cũng có một đống giấy như thế, và gấp đôi nữa chứ, nhưng đến khi nào boss hối thì tôi mới bắt đầu dầy dà và làm việc. Còn Canada, em ấy tự giác bắt tay vào việc, không chút than phiền. Tuy có rất nhiều công việc phải giải quyết, nhưng bàn của em rất gọn gàng và sạch sẽ, ngược lại với các đống tả pí lù trên bàn tôi. 


_ Sao em không nghỉ tí đi ? - Tôi vừa chuyển kênh vừa hỏi. - Đây là kì nghỉ đông mà ?


_ À.. - Canada cười, vẫn cắm cúi viết. - Em làm nốt để đi chơi với anh luôn thể.


Canada rất nghiêm túc khi làm việc. Em ấy không lo ra và dầy dà như tôi. Em ấy bắt ngay tay vào làm, và chỉ làm mà thôi. Lâu lâu dừng lại nhấp miếng cà phê, rồi lại cắm cúi ghi chép. 


Tôi nhớ hồi nhỏ, Canada vẫn là đứa làm trễ bài tập mà England giao. Một nguyên nhân phần lỗi là do tôi, vì cứ mỗi khi Canada quyết định làm bài là tôi lại rủ em ấy đi chơi. Nhưng, em ấy chưa bao giờ nói không cả, em ấy mừng rỡ và quăng cả bút viết chạy theo trò chơi của tôi.


Với tốc độ làm việc ấy, Canada đã hoàn thành tất cả trong vòng 60p. Em ấy la to : " Hoàn Thành" với khuôn mặt mãn nguyện. Em nhảy chồm lên ghế và hai anh em bắt đầu tranh cái điều khiển. Canada và tôi cười to, khi cái điều khiển vuột khỏi tay cả hai và văng thẳng ra cửa kính. 


Sau đó, chúng tôi ra khỏi nhà và quyết định đến StarBuck mua một li cappuchino rồi đi dạo phố.


Lúc chúng tôi đi đến StarBuck thì đã là giờ nghỉ trưa của các công chức. Nghỉ trưa, rồi làm một li cappuchino hoặc mocha để tỉnh ngủ, lấy tinh thần làm việc tiếp thì có phải chi, ai cũng nghĩ như thế, nên, ở StarBuck dàn người xếp hàng chờ tới lượt mình đông và dài đến tận phố. Tôi không thích xếp hàng, nó lâu lắc và rất bất tiện. Vả lại, tại sao phải xếp hàng cơ chứ ? Cứ như một trò tra tấn á....


Trong khi tôi đang bần thần suy nghĩ, thì Canada đã nhanh chân bước vào hàng. Em ấy đứng đúng vị trí của mình và không phàn nàn tí nào. Thật kỳ lạ, đây là đất nước do em ấy làm chủ, thì em ấy cần gì phải xếp hàng chứ ?


Nghĩ vậy, tôi liền chạy lại kéo tay Canada ra, và nói rằng cứ lên trước đứng, đây là nơi em làm chủ mà. Nhưng không, em ấy từ chối với một nụ cười hiền từ. Em ấy bảo làm thế là không đúng, rồi cứ tùm lum tùm la gì đó.... Tôi không thể hiểu được, mấy năm trước, khi tôi kéo tay em, em chẳng nói gì và chạy theo tôi.


Em đã " trưởng thành" , đúng vậy.


Nhưng tôi không thích sự thay đổi này của em.


.



.



.



.





Thứ Bảy, 16 tháng 2, 2013

{ HTF fan fic} Happy Tree Friends. {Chap 15}


HAPPY TREE FRIENDS 


Happy Tree Friends Fan fic


v      Author : Omgyuki

v       Thể Loại : Adventure, Drama, Romance, Sci-fi, Shounen.

v      Tình Trạng : Đang Tiến Hành.

v        Note :

Khi muốn mang cái này đi đâu, nhớ nói mình một tiếng.

Bạn có thể liên hệ mình qua yh :

 omgyuki@yahoo.com

Làm thế có nghĩa là bạn tôn trọng mình, tôn trọng bài viết và tôn trọng 
chính bản thân bạn.
Mole bị hoán đổi giới tính từ nam -> nữ . Vì đáp ứng nhu cầu thị hiếu :3 
Nhưng mà đừng lo, những shot khác của HTF mình sẽ vẫn giữ giới tính
 nguyên bản của Mole để tiếp tục tình yêu với Shounen-ai <3

=========================================

CHAP 14 : You Belong With ... ?

---------------------------
.

.

.

_Mole  ! - Lumpy thức dậy và hét toáng lên khi phát hiện ra Mole không còn nằm bên cạnh anh nữa. Anh vội  vàng mặc áo khoác và chạy ra ngoài tìm kiếm bóng dáng cô. Bên ngoài trời đang hửng sáng, mặt trời đang từ từ lên từ phía Đông. Những chú gà đã bắt đầu gáy vang. Gió thổi ào ạt và những cây bắp ngô nghiêng ngả trên những cánh đồng. Lumpy chạy vật ra ngoài, anh chạy về phía khu rừng. Linh tính mách bảo cho anh rằng, cô ở đấy.

.

.

.

.


_ ARGHHHHHHHHHHHHH!!!!

Một tiếng hét thất thanh từ phía khu rừng và máu chảy lênh láng ở dưới chân một cô gái. Cô gái có mái tóc ngắn, màu tím. Tay cô cầm một cây gậy chỉ đường, à không, bây giờ, cây gậy ấy đã trở thành một thanh kiếm đẫm máu. Một thanh kiếm bén nhọn nhuốm đầy sắc máu. Đôi mắt của cô gái ấy tĩnh lặng, không chút gì đợm lại, vô tình. 

Dưới chân cô, là xác của đối thủ. Khoảng bảy, tám tên. Trong số ấy, còn một tên đứng vững. Hắn tuy bị thương rất nặng trên vai.  Hắn đứng lựng khựng trên một tảng đá, miệng cười  ngạo nghễ.

Mole vẫn vô cảm, gương mặt, quần áo, vũ khí... người cô thực sự nhuốm đầy máu. Trong đầu cô lúc này, chỉ có một suy nghĩ : Giết ! Giết ! Giết.

Cô nhào lên với thanh kiếm của mình và tấn công quyết liệt vào đối thủ. Đối thủ của cô cũng không vừa gì, hắn toan tính mưu mô, đợi cô áp sát lại gần rút súng bắn. Nhưng, may thay, cô đỡ được và tiếp tục lao lên. Trận đấu diễn ra trong sự im lặng của căng thẳng khi mà hai đối thủ tập trung đối đầu nhau, không có một âm thanh nào ngoài tiếng súng lách cách, tiếng đạn nổ,  tiếng xào xạc của rừng cây,...

Mole lại áp sát thêm lần nữa, tên đối thủ tiếp tục giở trò bẩn thiểu. Hắn rút cây súng ra và nhắm thẳng vào đầu cô. Cô không hề hay biết, có lẽ, có gì đó đã làm cô mất tập trung. 

Đoàng !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Và một viên đạn được bắn ra. 

_ ƯRGHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!

_ MOLE ! - Lumpy nhào tới và kéo tay cô, chạy sau vào khu rừng.

Kẻ vừa trúng đạn là tên kia, chứ không phải Mole.

.

.

.

.

Lumpy dẫn cô chạy dọc vào rừng sâu. Anh kéo tay cô chạy đi, chạy mãi cho đến khi cô bảo dừng lại :

_ Lumpy ! Chờ chút... 

Ngồi vật xuống nền đất rắn, anh đưa đôi mắt xanh tức giận nhìn cô, rồi anh đứng bật dậy ngay lập tức. Anh tóm lấy vai cô, hét to:

_ Em đang làm cái gì thế hả ? - Anh lay lay. - Suýt chút nữa là em chết rồi đấy.

_ Chết ? - Mole bụm miệng cười. - Thì sao chứ ?

_ Thì sao ư ? - Lumpy vẫn chưa hoàn hồn.

_  Thì sao đấy. - Cô đẩy mạnh anh ra. - Tránh xa tôi ra đi, " Prince " !

Cô cười ngạo nghễ, gương mặt tái nhợt, tóc tai thì bù xù. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, sợm màu của máu, một đôi mắt vô cảm, không có sức sống và điểm nhìn. Nó cứ bâng quơ, vô ưu nhìn hờ hững vào không trung.  Nụ cười cô đang vẽ cũng chẳng có sức điểm gì, nó chỉ đơn giản là một nụ cười, thoáng qua và đùa cợt. Và đôi tay nhuốm máu.

Anh chau mày lại và chớp mắt, đây không phải Mole mà anh biết. Đây là Mole của mọi người. Tất cả mọi người đều nhìn thấy ở cô : một đôi mắt vô cảm, một nụ cười đùa cợt và một đôi tay nhuốm máu. Nhưng thật ra, đó chỉ là những gì mà cô vẽ ra, đánh lừa bọn họ. 

Ẩn sâu bên trong cô, bản chất thực sự, chưa bao giờ được lột tả.

_ Anh không biết em đang nghĩ cái gì. - Anh thì thầm. - Hoàng tử hay công chúa, anh không cần biết, ... Là tướng cướp hay  một cô gái bình thường, anh không quan tâm. Anh chỉ cần có em, cho dù em là ai. Anh chỉ cần có Mole của anh đây thôi.

_ Lumpy... ? - Mole vẫn chưa thôi. - Đùa à ?

_ Này thì "thuộc về" hay "không thuộc về". - Anh vô cùng tức giận. Và, sự tức giận ấy-nó được diễn tả ra bằng một động tác : ôm, anh ôm cô vào lòng. - 

_ Em thuộc về anh.

.

.

.

.

.

( The Rat)

" Tên hắn là Rat. Hắn là một trong những vệ sĩ của ngài thị trưởng của Happy Tree-City. Hắn là người mạnh nhất của nhóm, bao gồm ba người : Anh em nhà Ali-Ari và cuối cùng là Rat. Với kỹ thuật dùng súng siêu đẳng  và sự im lặng tuyệt đối, hắn là đối thủ hoàn hảo để đấu với Mole trong một thời gian dài trong khi Living Hell vẫn còn hoạt động. 3 năm trước, hắn ta vẫn không thể mạnh bằng Mole,nhưng, hiện tại thì sức mạnh của cả hai bằng nhau... "

Sau khi bình tĩnh trở lại, Mole giải thích cho Lumpy hiểu về tình thế hiện tại đang xảy ra. Theo như cô đoán, ngài thị trưởng của Happy Tree-City đã ráo riết lên kế hoạch tấn công và tiêu diệt toàn bộ Living Hell và những người có dính dáng tới tổ chức này. Có vẻ như, ông không muốn ai biết rằng, Living đang chiến đấu vì cái gì. 

Theo như cô suy đoán, hắn sẽ cho Mousey và Sneaky nhận nhiệm vụ tiêu diệt Flippy, Rat xóa sổ cô, Monkey và Ali-Ari tấn công Handy và Nutty. Trong khi đó, vẫn còn 2 người nữa mà cô vẫn chưa biết đó là ai, đang âm thầm chờ thời cơ giết chết Splendid và Russell.

Mặt Lumpy hiện rõ ra hai chữ : Lo Lắng. Anh đang lo lắng cho cô. Khi mà chính cha anh, lại mong muốn giết người anh yêu như thế này. Ấy thế mà, cô vẫn không nhờ đến sự giúp đỡ của anh một tí nào cả.

Anh tự hỏi, ba năm trước, không có anh, ai đã giúp đỡ cho cô ?

.


"Tôi không thuộc về anh. Tôi thuộc về Living Hell. "

Đó là cách mà cô trả lại đối với cái ôm và câu nói đầy chân tình của anh. Cô đẩy nhẹ anh ra và tỏ ra vẻ bình tĩnh trở lại. Cô mỉm cười nhẹ lại và nói câu nói đó, giọng ngâm vang, trong trẻo.

Cô bảo anh ở đây chờ, trong khi cô đi xử lý xong tên Rat khốn khiếp kia.

Anh kéo cô lại, lo lắng cho cô. Anh sợ phải mất cô.

Tuy vậy, cô chỉ cười nhạt. Cô giật phăng tay mình đi và mỉm cười ngạo nghễ :

" Tôi không chết lãng nhách thế đâu. "

Đáng lẽ, trong tình huống này, cô phải là người lo lắng và sợ hãi hơn anh cả. Ai cũng đều biết, Rat đã mạnh lên và sánh ngang bằng với cô. Đáng lẽ ra, cô phải biết lo lắng cho sinh mạng của bản thân mình chứ ?
.
_ Mole....

Lumpy nói thầm trong vô vọng... Trước mắt anh, Mole đang tàn nhẫn xuống tay giết chết kẻ thù của cô ấy.

.

"Khuôn mặt vô cảm, đôi tay nhuốm đầy máu, đôi mắt đen kịt..."



" Em đã bị giam bên trong bóng tối bao nhiêu lâu rồi , Mole ? "


.


Anh hỏi, dù biết rằng không bao giờ nhận dược câu trả lời.


.






-----------------------------------------------------------------