Thứ Năm, 3 tháng 1, 2013

{HTF fan fic} Happy Tree Friend {Chap 10}



HAPPY TREE FRIENDS



Happy Tree Friends Fan fic



v Author : Omgyuki


v Thể Loại : Adventure, Drama, Romance, Sci-fi, Shounen.


v Tình Trạng : Đang Tiến Hành.


v Note :

Khi muốn mang cái này đi đâu, nhớ nói mình một tiếng.



Bạn có thể liên hệ mình qua yh :


omgyuki@yahoo.com


Làm thế có nghĩa là bạn tôn trọng mình, tôn trọng bài viết và tôn trọng chính 

bản thân bạn.


Mole bị hoán đổi giới tính từ nam -> nữ . Vì đáp ứng nhu cầu thị hiếu. :3 

Nhưng mà đừng lo, những shot khác của HTF mình sẽ vẫn giữ giới tính 

nguyên bản của Mole để tiếp tục tình yêu với Shounen-ai <3


=========================================



CHAP 9: The Lady and The Pirates (Part 1)
Chap này kể những chuyện xảy ra bên Russell trong mấy ngày qua ^^
=========================================

.
.
.
Khu ngoại ô Tusson...
_Umm...-Russell tỉnh dậy là trời ngày hôm sau hửng sáng.Lưng hắn vẫn còn đau ê ẩm vì bị hạ gục bởi một anh chàng bán hàng.Thật chưa có nỗi nhục nào lớn hơn thế,một cướp biển danh tiếng như hắn,lại bị hạ một cách dễ dàng như vậy.
Ây mà khoan đã,hắn đang ở đâu thế này?Đây là,...Xem chừng nó là của vị quý tộc nào đó bởi hắn thấy những bức tranh,đồ vật bằng vàng và đá cẩm thạch khắc trên tường,cộng thêm cả chiếc giường mềm mại nguy nga này nữa,...Đây là đâu?Phải chăng là thiên đường?
Hắn tò mò bước xuống giường.Sàn nhà được lót thảm lông rất mềm mại,cửa sổ lớn và màn được thêu rất đẹp.Có một cái bàn nhỏ ở phía kia,bộ ấm trà trên đó nhìn rất sang trọng và xinh đẹp,cả cái đế nến bằng vàng nữa.Hắn bước ra ngoài cửa sổ,một khu vườn rộng lớn,những bông hoa đang khoe sắc,gió thổi vi vu cuốn theo những chiếc lá,bướm chập chờn,chim hót líu lo.
Đây đúng là thiên đường rồi.Hắn đã chết,sau cú ngã hôm qua.Một cái chết lãng nhách.
Hắn thầm trách Chúa,tuy nơi này rất đẹp,nhưng sao ngài ấy không đưa hắn ra biển khơi?Chỉ cần một con thuyền nhỏ,đầy đủ thức ăn nước uống là được rồi,chả cần mất công xây dựng nên nơi nguy nga tráng lệ này đâu.
Cạch!
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì một cô gái bước vào.Cô ta có mái tóc tím,nước da trắng và mặc đầm may bằng lông cừu.Cô ta trông thật xinh đẹp,như một thiên thần vậy.
_Chào,anh tỉnh rồi à?-Cô gái cười.-Đây là nhà tôi.
"Nhà"?Vậy ra đây không phải là thiên đường,nghĩa là hắn chưa chết?Cũng phải thôi,một cướp biển lừng danh như hắn có thể chết lãng nhách vậy sao?Khoan đã...cô ta gọi hắn là "Anh"!
Danh tánh của hắn đã bị lộ rồi!
_Đừng lo.-Cô gái ngồi xuống bên chiếc giường.-Tôi là Lammy.
Thấy Russell có vẻ dè chừng,Lammy mỉm cười và bảo:
_Tôi sẽ không giao anh cho cảnh sát đâu.
_Tại sao?-Hắn hỏi,giọng cứng.
_Anh là ân nhân của tôi.-Cô giải thích.-Nhờ anh tôi mới có được cuộc sống sung túc như thế này.
Russell có hơi tin tưởng vào Lammy,hắn bước lại gần và ngồi xuống bên cạnh cô.
_Anh có nhớ Mr.Pickles không?
Lammy hỏi,đưa đôi mắt màu ngọc trai nhìn hắn.Hắn cố lục tung trí nhớ của mình ra để xem Pickles là ai,cuối cùng,điều mà hắn nhớ là,ông ta từng là một thủy thủ trên tàu của hắn ta . Ông ta là một thủy thủ xuất sắc và là cánh tay phải của hắn,lúc đó,ông ta rất nghèo túng, nhưng,cũng rất trung thành.Chịu khổ cực,bôn ba cùng hắn khắp bốn bể,chỉ để nuôi 2 người con của ông chủ cũ khôn lớn.
_Cô là một trong 2 người con của ông chủ cũ ông ấy?
_Vâng.-Lammy gật đầu.-Nhờ có anh trọng dụng ông ấy,ban cho ông ấy nhiều tiền thưởng nên chúng tôi mới có một cuộc sống sung túc như ngày hôm nay.
Nói rồi,Lammy đứng dậy cúi chào Russell theo kiểu chào sang trọng của một tiểu thư.Russell cũng đứng bật dậy cúi chào lại Lammy.Mắt hai người giao nhau có chút lay động.
Russell không tin là sau ngần mấy năm,có người nhớ ơn hắn.Chuyện này hắn đã từng nghĩ tới nhưng không chắc rằng nó có thể không.
_Chị hai!
Một cậu bé chạy vào,cậu vận một bộ đồ thủy thủ rất dễ thương,có cả nón nữa cơ.Mái tóc tím nhạt giống Lammy,chắc là em trai cô ấy.
Truffles

_Đây là Truffles.-Lammy giới thiệu.-Nó là em trai tôi.
Truffles ngửa lên nhìn Russell đang mỉm cười,nó lè lưỡi,làm mặt xấu.Rồi quay sang bám váy chị mình,đôi mắt sắc lẹm nhìn hắn.
Hắn vốn không được trẻ con ưa thích,đành chịu.
_Chào thuyền trưởng.-Một người đàn ông trung niên tóc xanh lá cây bước vào.Là Mr. Pickles .
_Chào ông.-Russell bắt tay ông.-Không ngờ sau từng ấy năm,ông vẫn nhớ tôi.
_Tôi làm sao quên được ân nhân của mình chứ.-Mr Pickles cười.

_Anh là Russell?-Truffles lên tiếng.-Là thuyền trưởng a?
_Ừ.Ta là một thuyền trưởng.-Russell ngồi chổm xuống,xoa đầu cậu nhóc.
_Anh có một con thuyền nhớn nhắm á?-Giọng ngọng nghịu,Truffles hình như đã thân với hắn hơn.
_Ừ."Nhớn nhắm"!-Russell bế cậu nhóc đặt lên vai.Để cho cậu nhóc vò tóc mình và hỏi những câu hỏi về cướp biển cũng như con thuyền "nhớn" của hắn.Đôi mắt của cậu nhóc sáng rực lên và biểu cảm vô cùng vui vẻ.Hắn mang cậu bé ra ngoài vườn,đùa giỡn với Truffles,chỉ trong ít phút,tiếng cười đã lấp đầy cả khu vườn trống.
Hắn kéo cả Lammy ra,nói rằng trời hôm nay rất đẹp.
Lammy thấy tòa lâu đài này đang sống lại.Chính Russell là người đã làm điều đó.Cô chưa thấy Truffles cười nhiều thế này từ khi cha họ mất.Chính Russell,một người đang bị truy nã đã mang đến niềm vui cho cậu bé.
Russell để cậu nhóc trên vai,Lammy đi cạnh,cùng vui đùa dưới ánh nắng.Hắn thấy thích họ,thật trong sáng và tinh khiết chẳng giống như bọn người  ở Happy-Tree City,đầy tham vọng và kiêu ngạo.Nụ cười của họ thật đẹp.
_A!Bướm màu trắng kìa!-Truffles reo lên và cố vươn tay bắt lấy chú bướm trắng.
Thấy vậy Russell đưa tay bắt nhẹ chú bướm xinh,thả vào lòng bàn tay nhỏ của Lammy.Cô hân hoan và nhẹ nhàng nâng niu chú bướm.Chú bướm nhút nhát nằm gọn trong lòng bàn tay cô.
_Nó đẹp quá.
_Tôi có cách khiến nó đẹp hơn.-Russell cười nói.
_Cách gì?-Hai chị em đồng thanh,đưa mắt ngây thơ nhìn Russell.
_Thả nó đi.-Russell vươn tay ra phía trước.-Bướm đẹp nhất là vào lúc bay.
_Nhưng,nó là của chị Lammy mà?-Truffles phụng phịu.
Russell lắc đầu mỉm cười,đưa đôi mắt màu biển nhìn Truffles,nói:
_Em có thích chú bướm đó không,Truffles?
_Dzó...-Truffles ngọng nghịu trả lời.
_Người ta bảo: Nếu thích (yêu) một thứ gì đó,hãy thả nó đi. Nếu nó quay lại, tức nó là của em.
Lammy đưa đôi mắt màu ngọc trai nhìn Russell đang mỉm cười nửa miệng và nháy mắt với cô.  Làm theo lời hắn,cô thả con bướm đi.Chú bướm trắng nhút nhát bay vút đi,tạo ra một đường vòng trắng,cánh chú đập lên đập xuống,cứ như đang khiêu vũ.Chú chạm nhẹ một chút vào khóm hoa rồi,lạ thay,chú ta bay lại đậu trên ngón tay giữa của Lammy.
_Cứ như đang khiêu vũ vậy!-Lammy trầm trồ khen ngợi.
_Thấy chứ?-Russell cười đắc thắng với cậu nhóc phụng phịu đang ngồi trên vai.
Buổi sáng hôm đó nhẹ nhàng với gió thổi và nô nức với tiếng cười.Mọi thứ ở khuôn viên nhà Lammy như đang sống lại nhờ Russell.Hôm nay cô đã cười rất nhiều.
Ngày hôm nay,trời rất đẹp.Khu vườn có vẻ đẹp hơn hẳn với những cánh bướm và khóm hoa mới nở trên các cành cây.Chim hót líu lo nhiều hơn thường ngày và mùi thơm nhè nhẹ của các loài hoa làm tâm hồn họ phơi phới.
Một buổi sáng hạnh phúc với "người lạ", tuy thế mà không phải thế,bởi...
Họ có cảm giác...
.
.
Họ là 1 gia đình.


=========================================================
Sau khi ăn xong bữa trưa với thịt bò pít-tết và súp,Truffles lăn ra ngủ,gối đầu lên đùi Lammy.Cạnh cô là Russell đang ngồi nhâm nhi tách trà và sửa lại cái móc tay.
_Cảm ơn anh,Russell.-Lammy vừa nói vừa vuốt tóc Truffles một cách âu yếm.
_Ơ...vì cái gì thế?-Russell ngạc nhiên nhưng mắt vẫn không dời ra khỏi cái móc tay.
_Vì tất cả.-Lammy mỉm cười.-Nhờ có anh,chị em tôi lâu ngày mới được cười nói thoải mái như thế này.
Nói rồi cô cúi mặt xuống,mắt vẫn âu yếm nhìn em mình đang ngủ say,tay vuốt tóc nó.Russell ngưng công việc đang làm,đưa mắt tỏ vẻ lắng nghe cô,miệng hối thúc.
_Có gì xin cô cứ nói, tôi nghĩ là mình có thể giúp.
_Chỉ là...- Lammy lắp bắp. -Từ khi cha tôi mất,tôi chưa từng thấy Truffles cười nhiều đến vậy.
Rồi Lammy kể.Kể về chuyện gia đình cô trước khi cha cô lâm bệnh nặng,họ đã từng là 1 quý tộc,hứa gả cô cho con trai ngài thị trưởng hiện giờ.Ai ngờ,số phận éo le,cha cô bệnh và mất đi,bao nhiêu tài sản trước đó đã bán để lấy tiền mua thuốc chữa cuối cùng rồi công cốc.Nghe tin,ngài thị trưởng hủy hôn ước, những người bạn trước kia xa lánh và láng giềng xua đuổi họ đến tận vùng ngoại ô này. Mọi người hầu kẻ hạ đều bỏ đi,chỉ còn lại mình Mr.Pickles, ngài quản gia trung thành.
Sau,cô kể về gia đình cô hiện tại.Tuy cuộc sống có đã khá giả lên,sung túc lên.Nhưng,họ vẫn không thể cười tự nhiên như hôm nay.Chung quanh họ, có lắm những kẻ nịnh hót,sung vầy. Điển hình như ngài thị trưởng,vừa nghe tin gia đình cô phát đạt đã lập tức đi khẩn cầu làm lại hôn ước. Nhưng đó chưa phải là hết,sự lạnh nhạt của những người dân Tusson còn tệ hơn cả. Nhất là khi họ biết chuyện Mr.Pickles làm tay sai cho tên cướp biển khét tiếng Russell của Living Hell để tạo ra cuộc sống sung túc này. Họ nguyền rủa cô,nói cô sống dối trá,đồng tiền lẫn con người cô là dơ bẩn.
Đoạn,có những giọt lệ ngấm nhè nhẹ trên đôi mắt màu ngọc trai của cô.Russell im lặng,rút ra trong túi một chiếc khăn tay,chìa ra trước mặt Lammy.
_Đây.-Hắn cười.-Cô không nên khóc, bởi , nụ cười của cô, nó đẹp như tia nắng vậy.
Lammy ngỡ ngàng,mặt đỏ nhận lấy chiếc khăn.Hắn khen cô,hắn khen nụ cười của cô đẹp như tia nắng.Thật sao?Trước đây chưa ai khen cô vậy cả.Cô chấm chiếc khăn lên má,nó mềm mại quá đỗi.
Nhớ lại nụ cười khi nãy của hắn,cũng như tia nắng nhẹ vậy,ấm áp quá.
Đáng lẽ hắn không nên khen cô như thế.Hắn quá vô phép,cô là một tiểu thư,hắn đâu có quyền phán xét.Còn ngồi nghe chuyện của cô nữa chứ,đã vậy,hắn khiến cô khóc. Thật là, sao hắn có thể hồ đồ như vậy?
Nhưng,hắn vẫn phải công nhận rằng,nụ cười của cô đẹp lắm,ấm áp lắm.
Rồi mắt họ đột ngột giao nhau tại một điểm,rất lâu.Họ có cảm giác như thời gian đã đứng lại. Mặt họ đỏ bừng lên và đột ngột quay mặt đi khi nghe tiếng gõ cửa.Người cả hai cảm thấy nóng bừng và chóng mặt.
"Sao mùa đông năm nay lại ấm áp thế?"
.

.
Happy Tree Friends
=========================================================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét