Thứ Sáu, 11 tháng 1, 2013

{HTF fan fic} Happy Tree Friend {Chap 12}



HAPPY TREE FRIENDS




Happy Tree Friends Fan fic


v Author : Omgyuki

v Thể Loại : Adventure, Drama, Romance, Sci-fi, Shounen.

v Tình Trạng : Đang Tiến Hành.

v Note :

Khi muốn mang cái này đi đâu, nhớ nói mình một tiếng.

Bạn có thể liên hệ mình qua yh :

omgyuki@yahoo.com

Làm thế có nghĩa là bạn tôn trọng mình, tôn trọng bài viết và tôn trọng chính bản thân bạn.

Mole bị hoán đổi giới tính từ nam -> nữ . Vì đáp ứng nhu cầu thị hiếu. :3 
Nhưng mà đừng lo, những shot khác của HTF mình sẽ vẫn giữ giới tính nguyên bản của Mole để tiếp tục tình yêu với Shounen-ai <3


=========================================
CHAP 11 : ICE CREAM AND SCIENCE

Kiên nhẫn không phải là điểm mạnh của Nutty.  Cậu bé háu ăn của chúng ta đã chờ mọi người mang kẹo về cho nó tận cả hai ngày rồi. Nếu hôm nay không có kẹo, nó sẽ phát điên lên mất. Nó cũng tự hỏi mọi người đâu hết cả rồi ? Sao bỏ nó mà đi biệt tăm tích mấy ngày nay thế này ... Cả Shifty lẫn Lifty cũng bỏ nó luôn mất gồi…

Thật kỳ lạ …!

Thế thì nó sẽ tự đi kiếm kẹo cho mình. Dù nó là thành viên nhỏ nhất và yếu nhất trong Living Hell thì đối với bọn cảnh sát ngoài kia, nó vẫn là một mối nguy hiểm đáng sợ.
.

Nó đi ra ngoài và tìm kiếm khắp nơi. Những viên kẹo đủ màu sắc ập vào mắt nó, làm nó chết mê chết mệt. Nhưng khổ nỗi, nó không có tiền để mà mua mấy cây kẹo đó… Thật là tiếc mà…

Đang suy nghĩ bẩng quơ thì Nutty chợt nghe thấy tiếng của ai đó quen thuộc…

_ Snifles… Con đừng có dán đôi mắt vào cuốn sách đó nữa được không ? 

– Một người góa phụ khó khăn nói với cháu mình.

Cậu bé tóc xanh đang ngồi trên băng ghế, đôi mắt đeo một cái kính to dày tỏ chảng ra, mắt thì vẫn không rời cuốn sách, dù cậu ta đang nói :

_ Con chỉ muốn đọc sách thôi.

_ Snifles ! – Bà góa phụ không thể chịu nổi nữa… - Ta sẽ bỏ con ở đây cho đến khi nào con rời mắt khỏi đống sách đó !
Rồi bà ta hậm hực bước đi. Dù vậy, Snifles vẫn không để tâm đến. Cậu bé lúi húi và loay hoay với cuốn sách khoa học, phát cuồng vì nó á .

Cậu không chú ý đến xung quanh, mải mê đến nỗi Nutty ngồi cạnh bên tự lúc nào cũng không hay biết…


_ Á ! Snifles giật mình khi nhìn thấy Nutty đang ngồi cạnh cậu. Nó mỉm cười một nụ cười vô cùng hồn nhiên.

_ Hello~~~ !

_ Bạn ngồi đây từ khi nào vậy ? Snifles hỏi, mắt nó mở to.

_ Từ khi bà của bạn bỏ đi ấy mà.  Nutty cười tít mắt.

_ Ohhhh~~Snifles trầm trồ. - Thế bạn tên là gì ?


_ Mình là Nutty ! - Nutty trả lời không ngần ngại.


_ Mình là Snifles ! - Nó mỉm cười và bắt lấy tay cậu bé ngồi đối diện.


_ Hehe !



Ọtttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt, đột nhiên cái bụng của Snifles biểu tình đòi ăn dữ dội. Cậu bé, đến lúc này, cậu mới nhớ ra, mình chưa ăn gì từ sáng đến giờ. Đói cũng là lẽ đương nhiên, theo khoa học mà nói.


_ Hì hì ! -  Nutty cười khúc khích. - Bạn đói à ?

_ Ừ TT^TT... -  Snifles trả lời trong ngậm ngùi.

_ Mình biết có món này rất ngon ! Bạn ăn không ? 

Đôi mắt của nó sáng rực lên và tinh anh thấy rõ, khiến cậu bé không thể khỏi tò mò. 

_ Món gì thế ? - Cậu bé hỏi, đôi mắt mở to.

_ Bạn có tiền không ?


_ Có ! Snifles lấy từ trong túi ra, một nắm bạc lẻ, khiến Nutty phải trố mắt ra nhìn. Nutty cười ma lanh, liền dắt tay bạn mình chạy nhanh đi. Cậu bé chưa kịp phản ứng gì đã bị dắt mũi chạy đi ra khỏi công viên...

.

.

.

Cả đời Snifles chưa bao giờ ăn món gì ngon như thế này. Nó tan ra từ đầu lưỡi, ngọt ngào và mát lạnh ! Nó trăng trắng, ngọt dịu từ cái nếm đầu tiên, nó chảy ra khắp miệng cậu bé... 

Liếm mép, cậu bé thích thú ăn cây kem. 

_ Ngon không, Snifles ?  - Nutty hỏi, lè lưỡi tinh ranh.

_ Ừ  ừ ừ... - Cậu bé trả lời bâng quơ, vì đang vội liếm kem.

Cậu bé tóc xanh lá cây mỉm cười đắc ý, nó đã được thỏa mãn cơn thèm ngọt của mình. Xong ! Nó nên đi về nhà thôi... >_<

Nhưng, nó lại muốn nấn ná ở đây thêm, Snifles làm nó thấy thích thú.

 Nutty thật là một cậu bé thú vị. Cậu cảm thấy rất muốn tìm hiểu và làm bạn với nó. Nó có thể làm gì nó muốn nè, đi đâu nó đi. Vả lại, nó biết những điều mà cậu không biết và lẫn trong sách vở cũng không có.

Nói chung, cái gì khác biệt nhau, nó sẽ thu hút nhau...

_ Hey, ở nhà, ba mẹ cậu có cho cậu ăn thứ này thường xuyên không ?

Cậu liếm mép và hỏi nó. Nó mỉm cười lắc đầu nguầy nguậy :

_ Tớ không sống với ba mẹ .

_ Ơ ? Thế cậu sống với ai ?

_ Với anh chị của tớ. Họ chưa bao giờ bắt tớ làm điều gì tớ không muốn cả!

Snifles thấy kỳ lạ, những điều về Nutty quả là kỳ bí...

_NUTTY! - Handy đột nhiên xuất hiện, anh ta chạy đến từ xa. Nhìn anh ấy trông như vừa đánh nhau với ai đó...



Là kẻ thù sao ?


_ Có chuyện gì vậy, anh Handy ?


_ Bọn chúng tới rồi ! Mau rời khỏi đây ngay ....



Handy chưa kịp nói hết câu đã bị một tiếng nổ làm át hết cả đi. Nutty quá bất ngờ, chỉ kịp chạy đến bên Snifles , ôm lấy đầu cậu nhóc và che chắn...


.


.

.


.










Thứ Sáu, 4 tháng 1, 2013

{HTF fan fic} Happy Tree Friends {Chap 10}


HAPPY TREE FRIENDS




Happy Tree Friends Fan fic




v Author : Omgyuki


v Thể Loại : Adventure, Drama, Romance, Sci-fi, Shounen.


v Tình Trạng : Đang Tiến Hành.


v Note :

Khi muốn mang cái này đi đâu, nhớ nói mình một tiếng.




Bạn có thể liên hệ mình qua yh :


omgyuki@yahoo.com


Làm thế có nghĩa là bạn tôn trọng mình, tôn trọng bài viết và tôn trọng chính 

bản thân bạn.


Mole bị hoán đổi giới tính từ nam -> nữ . Vì đáp ứng nhu cầu thị hiếu. :3 

Nhưng mà đừng lo, những shot khác của HTF mình sẽ vẫn giữ giới tính 

nguyên bản của Mole để tiếp tục tình yêu với Shounen-ai <3


=========================================


CHAP 10 : THE LADY AND THE PIRATES
Part 2
================================================

.
.
.
Russell ngã người nằm vật xuống giường.Mắt hắn đăm chiêu suy nghĩ,nhìn lên trần nhà cao vọi.Ngoài bầu trời đêm,trăng lên tuy đã lên cao nhưng,hắn vẫn nghe thấy vũ khúc ở dạ hội ấy.Vũ khúc mà hắn đã nhảy cùng với cô.Hắn nhớ từng chi tiết,từng âm điệu,từng biểu cảm,từng bước nhảy.
Hắn dường như không thể quên được vũ điệu đó lẫn Lammy.Ngoài trời gió thổi xào xạc qua những cành cây,tạo ra những âm thanh nhẹ hẫng.Hắn đưa mắt nhìn ra ngoài...
| FLASHBACK |
.
.
.
Russell đang ngồi chỉnh lại cái móc tay,cửa sổ đế mở và gió ùa vào tốc mạnh tấm rèm trắng.Một tiếng gõ cửa chợt vang lên và Mr.Pickles bước vào khi hắn cho phép.
_Có chuyện gì thế?
Hắn hỏi,mắt vẫn không rời cái móc.Mr.Pickles nói,tựa như ra lệnh:
_Tối nay có buổi dạ vũ và tôi muốn anh đi cùng với tiểu thư.
Hắn hơi có phần ngạc nhiên,mắt rời cái móc,đưa cái nhìn sắc lẻm về phía Mr.Pickles.Hắn nói,giọng trầm hẳn đi.
_Sao ông không đi cùng cô ấy?Ông đi thì sẽ an toàn hơn.
_Có nhiều việc tôi phải làm...-Mr.Pickles trả lời một cách hững hờ.
Russell im lặng nhìn ông ta,hắn biết là không đơn giản khi hắn được chào đón ở đây cơ mà.Dù hắn là ân nhân của ông nhưng hắn vẫn là 1 tên cướp biển khét tiếng.
Xem ra,lòng dạ của ông ta cũng chẳng khác nào lũ người trưởng thành ở Happy-Tree City.
Biết vậy,nhưng Russell vẫn gật đầu đồng ý.Hắn nhận lấy một bộ lễ phục từ tay ông rồi tiễn ông ra ngoài.Sau,hắn quẳng bộ quần áo lên giường,nằm vật xuống,hai tay che mặt.
Hắn đột ngột nhớ tới khuôn mặt thanh tú của Lammy.Vội,hắn choàng lấy bộ quần áo.Hắn làm việc này vì cô,chắc thế.Hắn ôm lấy bộ đồ,rồi mặc thử chúng.Chúng vừa vặn ngay lập tức.Hắn khá ưng ý và lại vật ra giường.
Thờ thẫn,hắn lại lần nữa nhớ tới Lammy.
Hắn đưa tay với lấy 1 cuốn sổ trong túi áo choàng của mình,một cuốn sổ nhỏ.Trong đó ghi chằn chịt những ghi chú mà Mole bắt hắn phải nhớ để phòng khi hắn phải cải trang thành 1 quý tộc.
Hắn ê a đọc lại những ghi nhớ và thực hành.Đã lâu không đụng tới nên có chút gượng gạo,nhưng,khuôn mặt cô đã trở thành động lực cho hắn rồi thì phải.
Hắn cố gắng nhớ lại tất cả.
-------------------------------------------------------------------------------------

Gần tối cũng là lúc hắn học xong ba cái ghi chú chết tiệt về đám quý tộc.Đó thật trùng hợp bởi Lammy cũng gõ cửa phòng hắn khi ấy.Cô vận một bộ đầm trắng thật dễ thương,có nơ và ruy băng nữa chứ.
_Chào...Trông cô thật đẹp!-Hắn khen ngợi và mời cô vào phòng.
_Anh cũng thế,Russell.-Cô nhún nhảy và mỉm cười thật xinh.
Lammy bước nhẹ vào rồi hân hoan kể về cách cô háo hức như thế nào về dạ hội này,cô bảo là vì có hắn.Đôi mắt tím ngà của cô tỏ vui mừng khiến hắn có chút ngậm ngừng pha lẫn vui sướng.
Lát,sau khi cô dặn Truffles là phải ngoan ngoãn,họ bước lên xe và khởi hành.Chưa xa nhà nhiều,chiếc xe đã nhanh chóng có những tiếng nói cười vui vẻ và pha trò.
Russell vận bộ lễ phục,tóc để che một mắt (mắt kia của hắn bị thương),tay giả.Hắn kể cho cô nghe những câu chuyện cười khiến cô cười ngất ngây. Chiếc xe nhanh chóng được lấp đầy bằng những tiếng cười vui vẻ.
_Cảm ơn anh đã đi cùng tôi.-Cô đột ngột nói khiến không gian im bặt.
_Không có gì đâu.-Hắn cười.-Tôi thật vinh dự khi được đi cùng cô chứ.
Hắn nâng bàn tay cô lên,đưa cái nhìn sắc đầy quyến rũ.
_Cô thật xinh đẹp.
Lammy có chút xao động vì câu nói đó của hắn,mắt cô lung lay và cô ngượng chính cả mặt.Rồi cô tủm tỉm cười.
_Anh khoái đùa quá!-Cô đẩy nhẹ anh.
_Tôi nói thật.-Russell đứng dậy.-Cô là quý cô đẹp nhất mà tôi từng thấy.
Lời nói của Russell là sự thật,hắn dám chắc thế.Hắn không hề nịnh hót,bợ đít hay nói quá sự thật.
Lammy thật sự rất đẹp.Như một ánh trăng.Cũng như một bông hoa anh túc hay một con bướm trắng tinh khiết.
_Anh thật là...-Lammy nói,giọng nhẹ nhàng.-Trước đây chưa ai khen tôi như vậy.Anh biết không,ở những buổi dạ vũ,tôi luôn ngồi một mình.Không ai đến trò chuyện với tôi,cũng chả ai mời tôi khiêu vũ hết...
_Tôi không ngờ các công tử lại ấu trĩ đến thế.-Russell cắt lời cô.-Cô thật sự rất đẹp đó,Lammy.Hãy tự tin lên!
_Nhưng...
_Suỵt.-Hắn đưa ngón trỏ để lên môi cô.-Tôi sẽ làm họ thay đổi cách nghĩ về cô.
Rồi hắn vén rèm cửa sổ ra để gió ùa vào rồi nói lảng qua chuyện khác. Lammy mâm mê đôi bàn tay mình,đầu đăm chiêu suy nghĩ nhưng rồi,cô cũng bị thu hút bởi những câu chuyện cười thú vị của hắn.
Chiếc xe ngựa lại ồn ào,chuyển bánh xe lộc cộc chuyển đến tòa lâu đài.
-------------------------------------------------------------------------------------

Xe dừng ở một tòa dinh thự to lớn.Khắp nơi được trang trí bằng những ruy băng và tiếng nhạc phát ra ồn ào.Họ bước xuống xe,Lammy choàng lấy cánh tay gầy của Russell từ từ bước vào cung điện.
_Bá tước Ciel Phantomhive và quản gia Sebastian 
Tên gác cổng hét vang danh tính của từng người.Nào là Thân vương Alois cùng với ng` hầu Claude,Tử tước Viscount Druit...Tất cả họ đều được xướng tên một cách rõ ràng và rất được kính trọng.
Nhưng đến phiên Lammy thì không được thế.Thậm chí,tên gác cổng còn chẳng buồn nhìn cô lấy 1 lần,hắn ta chỉ ậm ừ qua chuyện.Tức giận với hành động đó,Russell bảo cô đứng yên đấy rồi bước tới trước tên gác cổng.
_Này anh bạn,cho tôi hỏi,buổi dạ tiệc này do ai tổ chức vậy?
_Là huân tước Francis Middleford,phu nhân Sarha và ái nữ của ông ấy ,Elizabeth Middleford.
_ Tiểu thư Lammy là 1 thân vương,là vợ chưa cưới của con trai ngài Tân thị trưởng của thành phố.-Hắn nhếch mép,nụ cười ma quỷ nở rộ.- Chức vụ của cô ấy hẳn phải cao hơn cả những ng` dự buổi dạ tiệc này,đúng không?
Tên gác cổng hình như đã bị nụ cười của Russell làm cho run sợ,hắn ta lắp bắp không nói lên từ nào.
_Nếu anh bạn không biết thì phiền đứng sang 1 bên học lại bảng hệ quý tộc đi.-Russell bước mạnh tới.-Để tôi thay anh làm nhiệm vụ vậy.
Tên gác cổng lùi xa ra,mặt tái bệt đi.Russell đọc vang danh tính của hắn cùng Lammy.Tiếng nói vang vọng khắp nơi,truyền đến khắp các ngách ngõ trong tòa dinh thự to lớn.Mọi người quay lại và vô cùng bất ngờ,tất cả,kể cả các thân vương cũng như quý tộc đều nhường đường cho hắn và Lammy bước qua.Tiếng nhạc cũng mở nhỏ lại đến nỗi nghe thấy tiếng bước chân của họ lộc cộc trên đại sảnh.
Lammy có hơi bối rối một cùng nhút nhát khi thấy mọi ng` làm thế nhưng Russell khiến cô có phần an tâm.Họ vừa bước vào đã có tiếng xì xầm ngang tai nhưng,lạ thay lần này cô không thấy buồn hay sợ nữa.Có lẽ vì...
Đã có hắn bên cạnh chăng?
_Chào chị.-Một cô bé tóc vàng bước đến trước mặt họ.-Em là Elizabeth Middlefort.Chị thật xinh đẹp!
Elizabeth cười tít mắt.Lammy cúi người cảm ơn thì đằng xa đã nghe thấy tiếng vỗ tay cùng bước chân.Giọng nói khiến người khác phải kính trọng của bá tước Ciel cùng thân vương Alois khiến ng` ta chú ý.
_Khá khen cho tay ng` hầu của cô,tiểu thư Lammy.-Alois mỉm cười ranh ma
_Bảo vệ chủ nhân mình rất tốt.-Ciel khen ngợi.-Tên ngươi là gì?
_ Tên tôi là Justin,thưa ngài.-"Justin" cúi người.
Họ trò chuyện cùng cô một lúc rồi rời đi khi nghe tiếng nhạc khiêu vũ bắt đầu phát ra.Alois bảo rằng cậu không thích khiêu vũ và kéo Ciel cùng Elizabeth chạy đi."Justin" bảo cô nên nép vào một chút nếu không muốn khiêu vũ.Vừa ngồi xuống ghế thì,Rau,ex của Lammy xuất hiện cùng với một cô gái.
_Chào em,Lammy.-Rau mỉm cười ranh ma.-Còn nhớ anh chứ?
_Chào anh,Rau.Anh mới đi từ Trung Quốc về đấy à?-Lammy mỉm cười.
"Justin" im lặng quan sát cuộc nói chuyện cùng biểu cảm của Rau.
_Ừ.-Rau cười.-Đây là Ranmao,tuy chỉ là 1 búp bê thôi nhưng nó biết chuyển động.Khiêu vũ còn hay hơn cả ng` thật nữa kìa.
_Thật sao?-Lammy cười gượng.-Chào cô,Ranmao.
Con búp bê chảnh chọe vuốt tóc hất mặt.Rau mỉm cười tủm tỉm rồi hắn nói, giọng bỡn cợt hẳn:
_Em kiếm được 1 cậu trai xinh đấy.-Quay sang "Justin".-Nói cho ta biết cô ấy làm gì để quyến rũ ngươi nào,...Tiền bạc,danh vọng,quyền lực?
Lammy cố nín nhịn đi cục tức trong lòng."Justin" không nói gì chỉ mỉm cười nhẹ,một nụ cười ranh ma.
_Là nụ cười.-Anh nói.-Nụ cười của tiểu  thư Lammy như ánh nắng ấm vào sớm mùa đông,như bản nhạc diệu đêm trăng tròn và đôi lúc như gió thoảng mát qua lòng người.Nụ cười đó chỉ ở người thật chứ không thể có ở những con búp bê vô tri vô giác học đòi bắt chước những quý cô kiêu sa.
Một câu nói nhưng hàm ý lại quá xâu xa,lại mang tính ý châm chọc mỉa mai nhưng không lộ rõ khiến Rau cùng Ranmao tức điên lên.Con búp bê hoàn mỹ nắm chặt chiếc váy màu đen đưa ánh mắt ghen tức nhìn Lammy.Ngài quý tộc Trung Quốc không khỏi tức giận và thách thức họ:
_Nếu đã thế!Ta hãy cùng thi xem ai hơn ai!-Giọng đục hẳn đi.-Đồng ý chứ,Lammy!
Cô bẽn lẽn đưa mắt nhìn anh,thấy khóe môi anh mỉm cười.Cô tự tin chấp nhận lời thách đấu.Con búp bê Ranmao nhún nhảy cùng chủ nhân bước ra giữa vòng tròn.Quay người,nó nhảy một điệu valse khá đẹp mắt cùng với kỹ thuật tuyệt hảo.
Lammy nhẹ nhàng bước ra cùng "Justin",cô nhảy một điệu,cũng điệu valse ấy nhưng nhẹ nhàng hơn và uyển chuyển hơn hắn.Cứ như,cô đang bay.Là một cánh bướm trắng giữa sảnh đang đùa giỡn với những khóm hoa xinh.
Cuộc thi nhảy sớm gây được sự chú ý.Tất cả mọi người đều đang mở to mắt mà xem họ khiêu vũ.Họ đều được khen ngợi và bái phục.Cuộc thi thu hút đến những người đang chơi đùa ngoài hiên vườn,Alois kéo Ciel chạy vào và cổ vũ cho Lammy.
Khi cuộc thi lên đến cao trào,bất phân thắng bại,tử tước Druit bước ra xin một chân trọng tài.Ngài ta bảo hãy nhảy một điệu với một bản nhạc mà ngài ấy cho xem ai là ng` thắng cuộc.Họ đồng ý và tiếng nhạc vang lên.Là một vũ khúc xa xưa,xưa lắm rồi."Justin" vừa nghe thấy vũ khúc này giật mình.
Đây là một vũ khúc buồn nói về tình yêu của một tay cướp biển dành cho một công nương danh giá.Tình yêu bị chia cắt,bị chôn giấu sâu bên trong trái tim của tay cướp biển để rồi trong 1 phút giây ngắn,hắn ta chết trong 1 cuộc chiến.1 viên đạn găm thẳng vào tim hắn ta.
"Sometimes in the light at the edge of the world...
Is the ghost of a ship with it's black sail furled...
And night after night she would stand on the shore...
And dream of the love that she knew before..."
Ng` ta tháo nhau rằng,viên đạn ấy như mũi tên của thần Cupid,gắm thẳng vào tim hắn.Mũi tên làm cho hắn yêu,làm cho hắn trở nên yếu ớt và bị đánh bại một cách dễ dàng.
"The tide rolls out, the tide rolls in...
Without a care for the ways of men...
I'd give three ships of Spanish gold...
To see my love again..."
Đây là 1 vũ khúc chỉ được truyền cho giới cướp biển,những nhà quý tộc,ít ai đã từng nghe qua bản nhạc này."Justin" mừng thầm và dẫn dắt Lammy qua từng bước nhảy,từng cánh tay,từng cái xoay người.Họ uyển chuyển và di chuyển đến khắp sảnh bằng những bước nhảy tuyệt hảo.Trong khi Rau và Ranmao đứng yên tìm cách bắt nhịp.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng kết thúc và những tiếng vỗ tay trào náo nhiệt.Một số người phát khóc vì bản nhạc thật quá cảm động và điệu nhảy của họ đã tác động đến con tim nhỏ nhen ấy.Lammmy đứng dựa vào "Justin" và cô quá đỗi ngạc nhiên với cảnh tượng này.Đã lâu rồi,cô không được mọi người thừa nhận.
Tất cả đều là nhờ hắn.Cô thầm cảm ơn hắn rất nhiều.
Huân tước Francis không hết lời khen ngợi họ còn rất vui vẻ hứa hẹn về những dạ tiệc sau.Họ mỉm cười và đi về khi đồng hồ điểm 12 tiếng.
Nửa đêm,chiếc xe ngựa lăn bánh và niềm hạnh phúc dâng trào.Lammy cùng Russell nói cười vui vẻ.Cô luôn miệng cảm ơn hắn vì đêm nay,chính cô không ngờ rằng,mình lại nhảy hay đến thế.
_Cảm ơn anh rất nhiều.-Cô nói khi xe dừng lại trước tòa dinh thự của mình.
_Đừng khách sáo.-Russell đỡ cô xuống xe.Rồi hắn tiễn cô đến trước của phòng ngủ.Trước khi ra đi,hắn còn chúc ngủ ngon và hôn nhẹ lên bàn tay mịm màng của cô.
_Chúc ngủ ngon!-Họ đồng thanh.
Hắn bước ra ngoài,trở về lại căn phòng tối.
| END FLASHBACK |
-------------------------------------------------------------------------------------
Russell chợt nhớ đến nội dung của điệu vũ khúc.Tình yêu đơn phương giấu kín rồi chết.Hắn hoảng hồn nhận ra sự thật đau lòng,nữ thần số phận đang đàn vũ khúc đó cho hắn.Hắn đã trúng viên đạn,nó đang dần làm chết mòn cơ thể hắn.
Hắn đã phải lòng cô.
Còn từ nào tuyệt diệu hơn là tình yêu,còn thứ nào có sức mạnh như nó.Nó khiến con ng` ta yếu đuối và chết dễ dàng.1 cái chết lãng xẹt cho cuộc đời cướp biển huy hùng của hắn.
Hắn nghĩ thế,rồi lại nghĩ về cô.Hắn thở dài,đưa tay với lấy gió trời rồi nhắm nhẹ đôi mắt xanh.
Ngày mai,hắn phải rời khỏi đây ngay.
=================================================