HAPPY TREE FRIENDS
Happy Tree
Friends Fan fic
v Author : Omgyuki
v Thể Loại : Adventure,
Drama, Romance, Sci-fi, Shounen.
v Tình Trạng : Đang Tiến
Hành.
v Note :
Khi muốn mang cái này đi đâu, nhớ nói mình một
tiếng.
Bạn có thể liên hệ mình qua yh :
omgyuki@yahoo.com
Làm thế có nghĩa là bạn tôn trọng mình, tôn trọng
bài viết và tôn trọng chính bản
thân bạn.
Mole bị hoán đổi giới tính từ nam -> nữ . Vì
đáp ứng nhu cầu thị hiếu :3
Nhưng mà đừng lo, những shot khác của HTF mình sẽ
vẫn giữ giới tính nguyên
bản của Mole để tiếp tục tình yêu với Shounen-ai <3
=========================================
Chap 19 : NIGHTMARE
.
.
.
Đêm khuya trải dài và những tiếng bào rít từ dưới lòng đất vấy lên một hồi ức. Ánh trăng trên bầu trời kia đơn độc và to lớn, nó trở thành ánh sáng, người dẫn đường cho những kẻ đang chạy dưới mặt đất kia.
Những tử thi và một cô bé có mái tóc đỏ.
Những tử thi lôi thân xác cùng tiếng gào rú đuổi theo cô bé nhỏ. Chúng vươn tay ra và cố gắng bám lấy cô bé. Những gì còn sót lại của chúng trên dương thế đang vươn ra hết sức để có thể nắm lấy cơ hội được sống thêm lần nữa.
Từ dưới mặt đất, chúng trồi lên và sống động. Thân thể trắng nhách và gầy nhom của chúng khiến người ta ớn lạnh cả xương sống. Âm thanh gào rít như cắt sâu vào trong thân thể ta, khiến thân ta không ngừng rỉ máu.
Flaky chạy. Toàn bộ thân thể nhỏ, các bộ phận cơ quan và đầu óc hướng về phía trước. Nhỏ không biết mình đang chạy đi đâu, nhỏ không cần biết. Nhỏ chỉ muốn chạy thoát khỏi chỗ này. Một cơn ác mộng. Chân nhỏ chạy mãi, khiến cho nó dần nhức mỏi và rỉ máu. Mất thăng bằng, nhỏ ngã nhào xuống nền đất rắn...
Đôi mắt đỏ của nhỏ mở to, vô vọng nhìn đám xác sống đang tiến tới gần mình. Đôi chân nhỏ cứng ngắc và bất lực...Nước mắt nhỏ trào ra,...
_ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !
Tiếng thét thất thanh và tuyệt vọng khiến bóng đen kia phải mỉm cười...
Flippy choàng tỉnh dậy khi nghe thấy một tiếng hét thất thanh từ phía đông của Darkin. Nói đúng hơn là gần biên giới giữa Happy Tree-Friends và Darkin. Rồi bỗng nhiên, một tiếng nói lớn từ phía tầng dưới. Trong đó có tiếng súng và đạn chèm theo :
_ FLIPPY ! DẬY MAU !
_ Splendont ... - Anh nhảy xuống và đứng gần Splendont. Không cần giải thích, trước cảnh tượng rối loạn này : người và xác chết thay phiên nhau ngã xuống. Thực sự chuyện gì đang xảy ra ?
Flippy nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh của mình hiện tại. Anh rút dao và lăn xả vào đám tử thi. Anh chém và chúng nó ngã xuống. Nhưng thật kỳ lạ, chỉ vài phút sau, chúng lại đứng dậy và tiếp tục tấn công. Số lượng càng lúc càng đông... Phải rồi, vì Darkin chính là mồ chôn của những kẻ sót lại của Happy Tree-City...
_ NHẮM VÀO ĐẦU BỌN CHÚNG ! - Disco Bear la lớn, trên tay gã cầm một khẩu pháo to, màu đen. Mỗi khi lão kéo cò, thì từ quả pháo một luồng lửa phóng ra và đốt cháy hết một hàng tử thi...
Flippy không có thời gian ngạc nhiên với điều đó. Mọi chuyện, tìm hiểu danh tánh, nguyên do, tranh cãi ... tạm thời hãy để sau.
Khi khó khăn đến thì ai cũng như ai, mặc kệ, chỉ biết kết lại và giúp đỡ nhau.
Splendont tập trung cao độ và trở nên nghiêm túc đến bất thường. Thường ngày, hắn là kẻ ăn không ngồi rồi, không bao giờ chịu động tay động chân đến công việc. Nhưng hiện giờ, hãy nhìn cách hắn tập trung vào vận công lực và giết chết bọn xác sống... Thật là trái ngược.
Chỉ một lúc sau, cả đoàn xác sống đã bị tiêu diệt. Nhưng cả ba chắc chắn, ở ngoài kia, bọn chúng vẫn còn rất nhiều và đang phát triển thêm...
_ Cái quái gì xảy ra với bọn chó này thế ? - Splendont đưa ra một câu tục tĩu.
_ Bọn chúng đã từng là người... - Disco Bear trầm ngâm.
_ Chúng đã sống lại. - Flippy gật gù.
Splendont bất giác nhìn về phía biên giới của Happy Tree-City và Darkin. Bằng một giọng nghiêm túc, hắn nói :
_ Nếu một trong số bọn chúng đã đi qua biên giới thì sao ?
Câu nói đó của hắn khiến hai người kia giật mình và chợt nhớ ra tiếng hét ban nãy. Ngay lập tức, Flippy chạy ngay về phía đông, hướng về một cổng biên giới giữa thành phố và khu Darkin.
Một tiếng hét, quen thuộc và là của con gái đã cất lên tại đó với vô vọng và nước mắt... Trái tim của Flippy đột ngột đau nhói.
.
.
.
Happy Tree-City vào ban đêm cùng với những bóng đèn khắp đường phố. Trên những con đường vắng, như Splendont đã dự đoán, một trong số bọn chúng đã đi qua biên giới. Chúng kéo lê thân xác gớm ghiếc của mình trên những con đường của thành phố. Mỗi khi bọn chúng tìm ra được một con mồi nào, ngay lập tức nhào tới cắn xé. Chỉ cần một vết cắn, cứ như vi rút, nó sẽ lan truyền sang con mồi, và biến nó thành "chúng".
Những kẻ sống biến thành "chết" và những kẻ chết trở nên "sống".
_ Khung cảnh thật là đẹp phải không Mime ? - Tiếng nói xuất phát từ mái nhà, là của một vị tu hành. Hắn cười, một nụ cười ma quái..
_ Đúng vậy. - Giọng của một cô gái sở hữu mái tóc tím. - Rất đẹp, Buddhist.
_ Hơi màu mè ... - Tên có mái tóc cam đang ôm đứa bé nói khẽ.
_ Nahhhh... không màu mè bằng tụi đã thất bại kia đâu, Pop. - Mime cười, liếc về phía Ari-Ali và Rat.
_ Những kẻ không hoàn thành nhiệm vụ... - Buddhist cười ranh quái.
_ Bọn cặn bã... - Pop hắng giọng.
Rat và Ali-Ari sợ đến rung cả người, chúng đã từng là những sát thủ, những người duy nhất có thể tiêu diệt Living Hell. Nhưng khi thời thế thay đổi, chúng giờ chỉ là những con chó cho "duy nhất" mới.
Mime liếc bọn chúng bằng ánh mắt sắc nhọn và xoẹt, không âm thanh, không tiếng động, ả ta dùng vũ khí của mình cắt đứt cái nón của Rat cùng tóc của Ari và Ali...
Ba kẻ kia không nói lên lời, kể cả đến khi Mime rời đi với một điệu cười khiến người ta rợn óc. Đợi bọn chúng tĩnh trí lại, Buddhist mới nói :
_ Cảm ơn ánh trăng đi... - Hắn lại cười. - Trăng đẹp nên Mime mới nương tay cho các ngươi.
Im lặng. Dưới ánh trăng tất cả mọi sự vật đều ngủ yên. Chỉ có những tiếng gào rú đang rên rỉ dưới đường phố trong sự chuyển hóa của thiên nhiên.
.
.
.
_
Đêm khuya trải dài và những tiếng bào rít từ dưới lòng đất vấy lên một hồi ức. Ánh trăng trên bầu trời kia đơn độc và to lớn, nó trở thành ánh sáng, người dẫn đường cho những kẻ đang chạy dưới mặt đất kia.
Những tử thi và một cô bé có mái tóc đỏ.
Những tử thi lôi thân xác cùng tiếng gào rú đuổi theo cô bé nhỏ. Chúng vươn tay ra và cố gắng bám lấy cô bé. Những gì còn sót lại của chúng trên dương thế đang vươn ra hết sức để có thể nắm lấy cơ hội được sống thêm lần nữa.
Từ dưới mặt đất, chúng trồi lên và sống động. Thân thể trắng nhách và gầy nhom của chúng khiến người ta ớn lạnh cả xương sống. Âm thanh gào rít như cắt sâu vào trong thân thể ta, khiến thân ta không ngừng rỉ máu.
Flaky chạy. Toàn bộ thân thể nhỏ, các bộ phận cơ quan và đầu óc hướng về phía trước. Nhỏ không biết mình đang chạy đi đâu, nhỏ không cần biết. Nhỏ chỉ muốn chạy thoát khỏi chỗ này. Một cơn ác mộng. Chân nhỏ chạy mãi, khiến cho nó dần nhức mỏi và rỉ máu. Mất thăng bằng, nhỏ ngã nhào xuống nền đất rắn...
Đôi mắt đỏ của nhỏ mở to, vô vọng nhìn đám xác sống đang tiến tới gần mình. Đôi chân nhỏ cứng ngắc và bất lực...Nước mắt nhỏ trào ra,...
_ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !
Tiếng thét thất thanh và tuyệt vọng khiến bóng đen kia phải mỉm cười...
Flippy choàng tỉnh dậy khi nghe thấy một tiếng hét thất thanh từ phía đông của Darkin. Nói đúng hơn là gần biên giới giữa Happy Tree-Friends và Darkin. Rồi bỗng nhiên, một tiếng nói lớn từ phía tầng dưới. Trong đó có tiếng súng và đạn chèm theo :
_ FLIPPY ! DẬY MAU !
_ Splendont ... - Anh nhảy xuống và đứng gần Splendont. Không cần giải thích, trước cảnh tượng rối loạn này : người và xác chết thay phiên nhau ngã xuống. Thực sự chuyện gì đang xảy ra ?
Flippy nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh của mình hiện tại. Anh rút dao và lăn xả vào đám tử thi. Anh chém và chúng nó ngã xuống. Nhưng thật kỳ lạ, chỉ vài phút sau, chúng lại đứng dậy và tiếp tục tấn công. Số lượng càng lúc càng đông... Phải rồi, vì Darkin chính là mồ chôn của những kẻ sót lại của Happy Tree-City...
_ NHẮM VÀO ĐẦU BỌN CHÚNG ! - Disco Bear la lớn, trên tay gã cầm một khẩu pháo to, màu đen. Mỗi khi lão kéo cò, thì từ quả pháo một luồng lửa phóng ra và đốt cháy hết một hàng tử thi...
Flippy không có thời gian ngạc nhiên với điều đó. Mọi chuyện, tìm hiểu danh tánh, nguyên do, tranh cãi ... tạm thời hãy để sau.
Khi khó khăn đến thì ai cũng như ai, mặc kệ, chỉ biết kết lại và giúp đỡ nhau.
Splendont tập trung cao độ và trở nên nghiêm túc đến bất thường. Thường ngày, hắn là kẻ ăn không ngồi rồi, không bao giờ chịu động tay động chân đến công việc. Nhưng hiện giờ, hãy nhìn cách hắn tập trung vào vận công lực và giết chết bọn xác sống... Thật là trái ngược.
Chỉ một lúc sau, cả đoàn xác sống đã bị tiêu diệt. Nhưng cả ba chắc chắn, ở ngoài kia, bọn chúng vẫn còn rất nhiều và đang phát triển thêm...
_ Cái quái gì xảy ra với bọn chó này thế ? - Splendont đưa ra một câu tục tĩu.
_ Bọn chúng đã từng là người... - Disco Bear trầm ngâm.
_ Chúng đã sống lại. - Flippy gật gù.
Splendont bất giác nhìn về phía biên giới của Happy Tree-City và Darkin. Bằng một giọng nghiêm túc, hắn nói :
_ Nếu một trong số bọn chúng đã đi qua biên giới thì sao ?
Câu nói đó của hắn khiến hai người kia giật mình và chợt nhớ ra tiếng hét ban nãy. Ngay lập tức, Flippy chạy ngay về phía đông, hướng về một cổng biên giới giữa thành phố và khu Darkin.
Một tiếng hét, quen thuộc và là của con gái đã cất lên tại đó với vô vọng và nước mắt... Trái tim của Flippy đột ngột đau nhói.
.
.
.
Happy Tree-City vào ban đêm cùng với những bóng đèn khắp đường phố. Trên những con đường vắng, như Splendont đã dự đoán, một trong số bọn chúng đã đi qua biên giới. Chúng kéo lê thân xác gớm ghiếc của mình trên những con đường của thành phố. Mỗi khi bọn chúng tìm ra được một con mồi nào, ngay lập tức nhào tới cắn xé. Chỉ cần một vết cắn, cứ như vi rút, nó sẽ lan truyền sang con mồi, và biến nó thành "chúng".
Những kẻ sống biến thành "chết" và những kẻ chết trở nên "sống".
_ Khung cảnh thật là đẹp phải không Mime ? - Tiếng nói xuất phát từ mái nhà, là của một vị tu hành. Hắn cười, một nụ cười ma quái..
_ Đúng vậy. - Giọng của một cô gái sở hữu mái tóc tím. - Rất đẹp, Buddhist.
_ Hơi màu mè ... - Tên có mái tóc cam đang ôm đứa bé nói khẽ.
_ Nahhhh... không màu mè bằng tụi đã thất bại kia đâu, Pop. - Mime cười, liếc về phía Ari-Ali và Rat.
_ Những kẻ không hoàn thành nhiệm vụ... - Buddhist cười ranh quái.
_ Bọn cặn bã... - Pop hắng giọng.
Rat và Ali-Ari sợ đến rung cả người, chúng đã từng là những sát thủ, những người duy nhất có thể tiêu diệt Living Hell. Nhưng khi thời thế thay đổi, chúng giờ chỉ là những con chó cho "duy nhất" mới.
Mime liếc bọn chúng bằng ánh mắt sắc nhọn và xoẹt, không âm thanh, không tiếng động, ả ta dùng vũ khí của mình cắt đứt cái nón của Rat cùng tóc của Ari và Ali...
Ba kẻ kia không nói lên lời, kể cả đến khi Mime rời đi với một điệu cười khiến người ta rợn óc. Đợi bọn chúng tĩnh trí lại, Buddhist mới nói :
_ Cảm ơn ánh trăng đi... - Hắn lại cười. - Trăng đẹp nên Mime mới nương tay cho các ngươi.
Im lặng. Dưới ánh trăng tất cả mọi sự vật đều ngủ yên. Chỉ có những tiếng gào rú đang rên rỉ dưới đường phố trong sự chuyển hóa của thiên nhiên.
.
.
.
_
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét