Short 1 trong bản gốc chỉ toàn là những SFX lập đi lập lại. Tớ thì không thích để thế nên dịch cho phù hợp với ngữ cảnh cho dou nó sinh động và dễ hiểu hơn :3
v Thể Loại : Adventure,
Drama, Romance, Sci-fi, Shounen.
v Tình Trạng : Đang Tiến Hành.
v Note :
Khi muốn mang cái này đi đâu, nhớ nói mình một tiếng.
Bạn có thể liên hệ mình qua yh :
omgyuki@yahoo.com
Làm thế có nghĩa là bạn tôn trọng mình, tôn trọng bài viết và
tôn trọng
chính bản thân bạn.
Mole bị hoán đổi giới tính từ nam -> nữ . Vì đáp ứng nhu cầu
thị hiếu :3
Nhưng mà đừng lo, những shot khác của HTF mình sẽ vẫn giữ giới
tính
nguyên bản của Mole để tiếp tục tình yêu với Shounen-ai
<3
=========================================
CHAP
18 : Warm Bodies
.
.
.
Bộ ba Flippy, Splendid cùng
Giggles đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Họ thật sự gặp rắc rối. Kế
hoạch giải cứu Mole bất thành, tiếp theo đó là sự thất bại trong việc kêu gọi
sự tập trung lại của nhóm Living Hell. Cả nhóm đã tan tác, mỗi người một nơi.
Ngoài Mole ra, không có ai có thể tụ hợp được cả nhóm lại với nhau.
Thêm vào tình thế rắc rối ấy,
là sự góp mặt của 2 thiên tài vô-tích-sự là Splendont và Disco Bear.
Nếu so sánh với cặp song sinh
rắc rối của Living Hell là Shifty và Lifty thì có lẽ bộ đôi này hơn hẳn cái rắc
rối mà đôi song sinh kia mang lại.
Splendont thì không ngừng kêu
gào và huơ nắm đấm để dọa mọi người. Còn Disco Bear chẳng khác gì một tên dê
già bệnh hoạn.
Giggles đã trở về dinh thự
của mình, một tiểu thư thì không nên bỏ nhà quá lâu. Splendid đi cùng cô ta,
với mong muốn tìm kiếm thêm thông tin về Mole. Chỉ còn mình Flippy ở lại với bộ
đôi rắc rối ấy.
Chúng quậy banh cả Darkin từ
sáng đến chiều rồi nằm ngủ như những đứa trẻ vô tội.
Không gian có lẽ chỉ yên tĩnh
được khi chúng yên tĩnh, rồi lại náo động khi chúng thức dậy.
Có lẽ, cậu nên lợi dụng lúc
này nghỉ ngơi một tí... Từ trong túi áo, Flippy lấy ra một tấm hình cũ nát... Ba thanh niên đang khoác tay nhau, tất cả họ đều mỉm cười rất vui vẻ... Đó chính là cậu và đồng đội cũ, Sneaky và Mouse.
Trước khi Living Hell được thành lập, Flippy và hai người bạn thân nhất của cậu đã cùng chiến đấu bên nhau. Khi mà tất cả những người có khả năng ở khu Darkin được đưa ra biên giới để chiến đấu cho Happy Tree-City. Chính phủ đã lừa gạt và bảo rằng việc này là để bảo vệ cho thành phố và gia đình họ. Những người thanh niên khu Darkin với lòng dũng cảm và tấm trung kiên ra đi... Nhưng thực chất, họ đã trở thành những con chốt, những tấm bìa đỡ đạn cho quân đội chủ lực của thành phố... Ba người, hai người ra đi và một người ở lại... Flippy ao ước có phép thần kỳ như Chúa... Có thể hồi sinh được người chết... Nếu có được phép lạ ấy, cậu nhất định sẽ hồi sinh những người bạn của mình... Nhất định, và đó là khao khát của cậu.. . . .
Flaky cố gắng im lặng hết sức có thể. Bầu trời về đêm đen và tối, đêm nay chỉ có mình ánh trăng soi sáng cả vòm trời. Trăng sáng màu vàng nhạt cùng bầu trời đen tối bí ẩn làm cho nhỏ cảm thấy sợ. Nép vào, nhỏ di đôi chân nhỏ trên nền đất rắn. Chợt, nhỏ nhìn thấy ở trong một căn nhà, nó thắp sáng đèn. Và trong đó có người. Một nhà tu hành, cổ có đeo xâu chuỗi hạt và đang ngồi lẩm bẩm thần chú.
" Hỡi ánh trăng sáng trên bầu trời kia..."
" Hãy soi đường cho những người từ dưới lòng đất..."
" Dưới ánh trăng sáng nhiệm màu của ngươi..."
" Những xác chết sẽ sống dậy và nhảy múa..."
" Âm nhạc sẽ là tiếng kêu gào của ma quỷ..."
" Thời khắc thiên nhiên đảo lộn đã đến..."
" Ta, nhà tu hành của vũ trụ.. "
" Ra lệnh cho các ngươi..."
" THỨC DẬY !"
.
Một cơn gió lớn thổi bật qua, và chim chóc bay toán loạn. Flaky nhìn lại vào căn nhà sau khi giữ tóc mình. Vị tu hành đã không còn ở đó nữa... Nhỏ mở mắt to, và ngạc nhiên. Nhưng, hoàn cảnh không cho nhỏ nấn ná lại ở đó lâu. Một tiếng gào rú kinh hoàng và đáng sợ. Và từ dưới mặt đất dày, một bàn tay nhô lên và bám lấy chân nhỏ. Phía xa, cũng có những bàn tay đang nhô lên và xác chết đang sống dậy.
v
Thể Loại : Adventure, Drama, Romance, Sci-fi, Shounen.
v
Tình Trạng : Đang Tiến Hành.
v
Note :
Khi muốn mang cái này đi đâu, nhớ nói mình một tiếng.
Bạn có thể liên hệ mình qua yh :
omgyuki@yahoo.com
Làm thế có nghĩa là bạn tôn trọng mình, tôn trọng bài
viết và tôn trọng
chính bản thân bạn.
Mole bị hoán đổi giới tính từ nam -> nữ . Vì đáp
ứng nhu cầu thị hiếu :3
Nhưng mà đừng lo, những shot khác của HTF mình sẽ vẫn
giữ giới tính
nguyên bản của Mole để tiếp tục tình yêu với
Shounen-ai <3
=========================================
Chap 16 : Where ?
Flaky đang trong tình huống tiến thoái lưỡng nan. Nhỏ chôn thân mình ở phòng mình, ba ngày rồi chưa bước ra khỏi nhà. Lần đầu tiên nhỏ tùy tiện cho phép mình nghỉ học một cách vô ích như thế này. Cuộn tròn trong chăn, đã 3 ngày rồi nhỏ chưa bước ra khỏi nhà, đã ba ngày rồi nhỏ chưa ngủ được. Đầu óc nhỏ rối bùng và không hề tỉnh táo. Cứ như rằng nó đã lạc vào một quãng không trung vô định nào đó và mắc kẹt ở đó. Flaky không thể hiểu được chính mình. Mọi chuyện ngày hôm ấy đối với nhỏ là quá bất ngờ và đầy nỗi đau, một cô bé như nhỏ không thể cùng lúc hứng chịu tất cả các sự ấy cùng một lúc. Nhỏ hận thù Living Hell... Nhưng đồng thời, nhỏ cũng đã vô tình cảm mến con người ấy... Con người ấy có đôi mắt màu xanh lá cây và mái tóc đồng màu, người ấy mặc một bộ quân phục và vô cùng nóng tính. Con người ấy giống như một cây xương rồng, đang tự chĩa gai để bảo vệ chính mình và gia đình... Một con người đa nhân cách, càng lúc, nhỏ lại càng muốn hiểu thêm về con người ấy.. . Flaky đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Muốn tiến lên để tạo dựng một mối quan hệ mới cũng không được, muốn lùi lại để chạy trốn tình cảm cũng không xong... Như đã nói, trái tim và đầu óc của nhỏ như đang bị trói chặt trong một cơn bão, chúng mắc kẹt ở đấy, không tài nào thoát ra được... Sợi chỉ rối này không thể chỉ mình nhỏ gỡ được. .
Flaky bước ra khỏi phòng mình. Nhỏ sẽ làm đầu óc tỉnh táo lại và ép nó quay trở về với nhỏ. Bước chân của nhỏ nhẹ bâng, như không chạm vào mặt đất. Như thể nhỏ đang bay, đang lạc vào một khoảng không trung vô hình. _ Flaky ! - Tiếng người mẹ kế từ phía tầng dưới kêu lên như rên rỉ. - Tao tưởng mày chết dí trong phòng rồi chứ ? Nói rồi bà ta nghoẻn một nụ cười thâm độc. Flaky không để tâm đến những lời của bà ấy, hoàn toàn không. Đầu óc của nhỏ đang ở một nơi khác, theo đúng nghĩa, thân thể của nhỏ cũng không nằm trong vòng kiểm soát. Chỉ lần này thôi, nhỏ sẽ để cho nó tự tung tự tác, muốn đi đến đâu thì đến. Nơi đầu tiên nhỏ đến, là trước cửa phòng của người anh kế, Lumpy. Nhỏ đứng tần ngần ở đó, như đang đợi chờ một ai đó. Trong nhỏ, có thể đang hy vọng cũng có thể không. Nhỏ chưa từng nói chuyện với Lumpy, dù chỉ là một câu xã giao. Ấn tượng của nhỏ về anh, đơn giản chỉ là, anh là anh trai kế của nhỏ, thế thôi. Một người đi sớm về trễ, không bao giờ ở nhà quá năm phút,...Thế nhưng, anh lại là kẻ được gia đình nhỏ tin tưởng và công nhận. Nhỏ rời đi khi nhìn thấy người hầu gái đang bước tới gần. Đôi mắt đỏ nhìn nơi xa xăm bên ngoài khung cửa sổ kia,... Tuyết đang rơi. Những hạt bông tuyết trắng xóa đang rơi nhẹ nhàng và tưng hững trong không khí và mặt đất. Chúng lơ đễnh rơi cho đến khi chạm đất và vỡ tan, hòa mình vào cả thế giới tuyết trắng xóa. Nhỏ đưa tay chạm lên cửa kính và cảm thấy mình cũng đang rơi và lơ đễnh như chúng. Tuyết phủ trắng xóa, và bên ngoài khung cửa sổ, dòng người đi qua trong không khí lạnh tấp nập. Mùa đông sắp kết thúc, Flaky biết điều đó. Còn một tuần nữa là đến giáng sinh, sau đó, mùa đông sẽ thật sự rời đi và nàng mùa xuân sẽ trở về lại Happy Tree-City. Đôi mắt đỏ của Flaky bâng quơ nhìn và đôi chân tưng hững bước đi. Bàn tay nhẹ tâng lấy chiếc áo khoác trên cái móc. Và đôi chân tưng hững ấy bước ra khỏi nhà. . Nơi thứ 2 nhỏ đến là ngoài phố. Mùa đông và cận giáng sinh, thời điểm mà Happy Tree-City tấp nập người qua lại ở các khu mua sắm. Dẫu là trời tuyết vẫn đang rơi, người ta vẫn ra ngoài và mua sắm những thứ mình muốn dành cho dịp lễ giáng sinh. Flaky buông mình trong dòng người đông đúc. Đôi mắt bâng quơ nhìn tất cả một cách lơ đễnh. Bàn chân tuy chạm đất nhưng lại không. Đôi tay buông lỏng, thả rơi tự do. Trong mắt nhỏ, hình ảnh ngập tràn : những cây thông noel, một gia đình nhỏ, những đứa trẻ chơi đùa với nhau... Nhỏ bần thần đột ngột đứng lại giữa dòng người, rồi lại bước đi trong năm giây sau. Nhỏ đang tìm kiếm một thứ gì đó, có lẽ vậy. Nhất là khi cô cứ đảo mắt nhìn quanh phố phường và đôi lúc dừng chân bất thình lình... Flaky thở nhẹ và làn không khí lạnh bao trùm lấy nhỏ. Nhỏ dừng chân thêm lần nữa và lại năm giây sau tiếp đó bước đi, nhưng lần này nhỏ tách khỏi đám đông người qua đường. Tìm lấy một chỗ đứng cho riêng mình, bần thần một lúc rồi chân cô lại tự động bước đi. Ngẫu nhiên thôi... Và chính tại thời điểm ấy, nhỏ biết mình đang tìm kiếm điều gì... Một thứ có thể khiến cho nhỏ dễ chịu... Một thứ có thể khiến cho nhỏ trở lại là chính mình... Một thứ có thể khiến cho nhỏ cảm thấy không còn cô đơn.. Nhỏ biết thứ đó là gì, nhỏ biết nhỏ thuộc về đâu ... Nhưng thứ quan trọng và kỳ diệu ấy đang ở đâu thì nhỏ không biết. Nhỏ đã ngẫu nhiên đánh mất nó vào ngày hôm trước, khi mà nó đến rất gần nhỏ nhưng nhỏ lại không nhận nó. Nhỏ cảm thấy hối hận và vô vọng. Cổ họng nhỏ khàn đặc lại và chẳng thế cất lên được một tiếng nói. Tim nhỏ thắt nghẹn và khó khăn thở. . . . .
" Cho đến khi mất đi , ta mới biết nó quan trọng như thế nào ... "
. . . Flaky bước trên con đường gần khu Darkin. Và nhỏ đứng bần thần ở đó một hồi lâu, chứ không phải chỉ năm giây. Đôi mắt nhỏ ngước nhìn những tòa nhà cũ kĩ, sắp đổ ào xuống của Darkin. Nhỏ dậm chân và xiết chặt tay. Đôi lông mày cong lại, thể hiện sự quyết tâm. Đôi chân cứng rắn, chạm vào mặt đất. Đôi mắt nhìn thẳng, kiên định. Đôi bàn tay xiết chặt và nắm lại. Nhỏ bước vào khu Darkin, với đôi mắt mở to...
America quay lại Canada và chứng kiến sự thay đổi của cậu ấy.
Note : Khi muốn mang cái này đi đâu, nhớ nói mình một tiếng . Bạn có thể liên hệ mình qua yh
omgyuki@yahoo.com
Làm thế có nghĩa là bạn tôn trọng mình, tôn trọng bài viết và tôn trọng chính bản thân bạn.
Đối với những bạn chủ nhân của pic ảnh cos thì đây :
Well, this is the part where I intended to "ask for permission" you post your pictures.Sorry for not being able to direct your permission.As part because I can not communicate with you ( i do not just post a group photo that is beautiful which is taken).Most of the pictures I took are not photographed faces, is okey.So you can rest assured, this is not one bad criticism, bad debt.
And second, because I think it is not necessary.You posted on DeviantArt, that is one of the social sites.It's like finding a picture of something on google then took them to go, depending, as it can is google ma.Tham will screech as it is.If you want to keep the rights to a photo of you, a small angle: your name and name cos groups.What is there that dares piracy.
I write this article is because, likely, there is a certain, unicorn is the website to learn about cultural-social support to misunderstand that I pirated.
Remember that! I do not get these pictures are mine.
Because I'm Vietnamese and I am learning French, not English, so all the words which I translated and posted here, all thanks to Google Translate. Have any questions, I think, ... you have to ask Google J
Có thể các bạn đang nghĩ tôi ghen tuông vớ vẩn về việc Canada không chạy theo tôi như lúc bé em vẫn làm... Thế thì các bạn nhầm rồi đấy. Tôi không thể nào lí giải được những gì đang diễn ra trong đầu tôi, nó là một cái đống xa bần mà Canada đã tạo ra cho tôi để tôi phải giải quyết nó . Hay thật, và nó cứ luôn là một vòng tròn.
Canada tạo ra rắc rối và tôi là người giải quết nó, từ bé đến giờ vẫn vậy.
Có lẽ, tôi đã quen với cách em dựa vào vai tôi, đứng bên cạnh tôi, nắm chặt tay tôi, nghe lời tôi. Tôi thích giải quyết những rắc rối của em, hay nói chính xác hơn là tôi thích quan tâm tới em. Tôi thích để măt đến đứa em bé nhỏ của tôi. Tôi thích việc chỉ một mình tôi nhìn thấy em, chỉ mình tôi thôi.
Tôi sẽ độc nhất những đặc quyền : Quan tâm đến em, nhìn thấy em, chạm vào em, lắng nghe em.
Chỉ một mình tôi thôi.
Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã khác, khi mà Canada độc lập. Cả thế giới đều có thể nghe thấy em, quan tâm đến em, chạm vào em, lắng nghe em. Đó không còn là đặc quyền của tôi nữa, mà nó đã được chia sẻ cho kẻ khác.
Tôi có thể tưởng tượng ra viễn cảnh, một ngày nào đó, em sẽ dần rời xa tôi để gia nhập vào thế giới, chúng tôi thậm chí có thể đối đầu nhau trong một cuộc chiến , ví dụ như WW3 ? Và sau ấy, giữa em và tôi sẽ có một khoảng cách, rất lớn, như khoảng cách giữa bầu trời và mặt đất...
Tôi sẽ nhìn em chạy về phía đối nghịch và bỏ tôi lại giữa khoảng đêm đen một mình...
Đáng lẽ ra, tôi nên biến em trở thành thuộc địa của mình ngay khi có thể.
Tôi sẽ bóc lột em, ngăn chặn sự phát triển của em về mọi mặt...
Chỉ có như thế, em mới thuộc về tôi, chỉ riêng tôi và mãi mãi...
.
.
.
.
_ America... Em có thể ngủ cùng anh không ?
Canada gõ nhẹ cửa phòng tôi. Giọng của em vẫn bé và nhút nhát, em rụt rè cứ như thể sợ phiền tôi. Tôi mở cửa và mỉm cười, kéo em vào phòng. Hồi bé, em vẫn hay ngủ cùng tôi. Em bảo nó giúp em dễ ngủ hơn và có những giấc mơ đẹp.
Có lẽ tôi vẫn còn đặc quyền mang đến cho em những giấc mơ đẹp ?
Lại hi vọng hão huyền rồi...
Nói là đi ngủ nhưng hình như chúng tôi thức tới nửa đêm để ngồi xem bộ phim ma. Em nép vào người tôi, sợ hãi và ôm lấy con gấu bông của mình... Khi kẻ xấu xuất hiện thì em la toáng lên và lấy tay che mặt nhưng hé hé ra vì tò mò.
Những hình ảnh quá khứ, hiện tại của em đan xen... khiến tôi tò mò về tương lai...
Tôi tắt tivi và xoa đầu Canada :
_ Đi ngủ đi, khuya rồi đó. - Với chất giọng ấm áp nhất mà tôi có thể tạo ra.
_ Vâng... - Em dựa vào vai tôi. - Một chút nữa thôi...
_ Bao giờ ? - Tôi hỏi và vẫn tiếp tục xoa đầu em.
_ Em muốn như thế này một lát... - Em nói nhẹ đến nỗi dường như tiếng nói của em hòa lẫn vào không khí.
_ Nói lớn lên. - Tôi khẽ nhắc. - Em như thế thì em không độc lập được đâu.
Canada im lặng một lát, đôi mắt em nhìn xa xăm nơi khoảng không vô định, như đang hồi tưởng lại ký ức. Tôi ôm em vào lòng, rất nhẹ. Như đang dùng tay nâng đỡ lấy một viên ngọc quý báu, mỏng manh và tinh khiết.
_ America.... - Em nói nhỏ và người em dường như nhẹ hẫng.
_ Anh nghe. - Tôi cười, đáp lại.
_ Nếu một ngày em hoàn toàn vô hình thì sao ? - Em hỏi, lần này thì tôi chỉ nghe được vài chữ.
_ Thật sao ? - Tôi nhìn em.
_ Vâng... - Em cười nhạt nhẽo trong bóng đêm. - Sẽ không có ai thấy em, không có ai ở bên em, không có ai có thể nghe thấy em, không có ai chạm vào em...
_ Trừ anh ! - Tôi ngắt lời em, và đặt em xuống giường.
_ Kể cả anh luôn đó ! - Em cười lớn.
Tôi giật giật đôi mắt và rồi búng vào trán em, kèm theo hai từ : " Đồ Ngốc ! "
_ Au ! - Em kêu lên. - Em có làm gì anh đâu ?
_ Chuyện đó không bao giờ xảy ra. - Tôi ngồi xuống cạnh em.
_ Sao anh biết ? - Em tròn xoe mắt nhìn tôi.
_ Anh là Hero. Anh biết tất cả . - Tôi cười đắc thắng và hôn lên trán em...
.
.
.
.
" Chỉ một người duy nhất, có thể nhìn thấy em, có thể chạm vào em, có thể nghe em...
Đó chính là anh..."
.
.
.
Đêm ấy, tôi mới hớ ra rằng, em độc lập vì cái suy nghĩ ấy làm em sợ. Em sợ một ngày nào đó, tôi sẽ không còn thấy được em nữa... Em làm thế để tăng sự nổi bật của mình, để không cho mình vô-hình-hoàn-toàn.
Canada của tôi đúng là đồ ngốc.
Theo như bản kế hoạch, tôi sẽ về nước sau đêm ấy và sau đó chấm dứt mọi liên hệ với em. Nhưng, tôi còn bang Alaska ở phía đông ! Tôi sẽ không để nó thuộc về em đâu .
Tôi sẽ bao bọc lấy em, tiếp tục làm người ta nhầm lẫn em và tôi, tiếp tục khiến em vô hình.
Dù em có độc lập hay không,...
Em vẫn nằm trong tầm mắt của tôi, trong tầm tay tôi, trong tầm kiểm soát của tôi.