Fuyu
dần dần tỉnh giấc. Điều đầu tiên cậu lo là anh sẽ biến mất như lần
trước . Và tất cả thật ra chỉ là ảo mộng mà cậu tự nhuyễn hoặc .
« Xin
anh đừng đi mà… » - Cậu nhủ thầm và mở to mắt đau đáu nhìn.
Anh
vẫn ở đó, tay ôm chặt cậu. Khuôn mặt anh trông thật bình thản và dễ
thương khi đang say đắm trong giấc ngủ.
Thoát
khỏi vòng tay anh, cậu khẽ bước ra khỏi giường, mặc vội đồ lại, cố không
làm anh thức giấc. Dù sao cũng đã tối rồi, nên để anh ngủ thì hơn a.
Vừa
mới bước tới gần bếp thì cái bụng đói của cậu reo lên. Vừa mới nhớ ra mình chưa
ăn uống gì ba ngày qua, cậu đi vào bếp tìm xem có thứ gì bỏ bụng không. Chỉ tìm
thấy vài quả trứng cùng một ít rau củ, cậu thở dài chán nản.
Đập
trứng , cậu chiên nó lên và bỏ cái thứ rau củ vào nồi. Mùi thơm của thức ăn
nhanh chóng lan tỏa khắp căn hộ, đánh thức cái kẻ đang ngủ kia.
.
Akito
tỉnh dậy và nghe thấy mùi thức ăn. Cái bụng đói meo của anh biểu tình đòi cho
ăn. Cũng phải thôi, bị vùi trong đống đổ nát, cố thoát khỏi đó, sau tìm xem còn
cây súng nào xài được, anh thật sự rất mệt.
Tên
khốn Billy đó…Nát hết súng của anh rồi. Chỉ còn khẩu súng ngắn và bé cưng may
mắn là còn nguyên vẹn thôi a! Tên đó….Chết cũng không đền được tội của hắn !!
Lờ mờ
tỉnh dậy, nhận ra cậu không có ở bên cạnh mình nữa làm anh ngạc nhiên. Bèn rời
khỏi giường, vơ vội cái quần mặc lại và khoác hờ chiếc áo sơmi trắng, anh lò dò
đi ra bếp.
Hình
ảnh Bạch Quỷ đang nấu ăn làm anh choáng ngộp, nhìn cậu thật giống một người vợ
mẫu mực a. Lại còn đeo tạp đề trắng, thật dễ thương.
Khẽ nở một nụ cười, bước
thật nhẹ, anh bất ngờ ôm lấy cậu từ bên hông.
- Làm
gì thế, đồ biến thái !
Cậu
la lên và cố vùng vẫy ra khỏi vòng tay anh. Akito mỉm cười, hôn nhẹ lên vai cậu
rồi dựa đầu vào lưng cậu. Tối sầm mặt lại, Fuyu nghoẻn một nụ cười ma quỷ, quay
phắt lại dùng cái mui múc canh đập vào đầu kẻ đang ôm cậu. Akito thả cậu ra,
ngã xuống đất, xoa đầu :
- Sao
em tàn nhẫn thế ?
- Đồ
biến thái !- Fuyu nói rồi quay lại với món trứng.
Đứng
dậy, mỉm cười nhẹ, Akito bỏ ra ngoài phòng khách ngồi lau súng.
Khuôn mặt giả
vờ giận dỗi . Lén nhìn trộm khuôn mặt vô cùng đáng yêu đó, cậu nở một nụ cười.
Không
ngờ Thánh Súng cũng biết giận dỗi, thật đáng yêu quá a.
Sau
khi đợi cơm chín, Fuyu dọn ra, rồi, cậu đứng tựa vào cửa gọi Akito.
- Nè.
Vào ăn này!
Chỉ
ngước lên, khuôn mặt dỗi hờn vẫn còn đó a. Hai má phụng phịu, Thánh Súng vờ
không đồng ý. Nhưng cái bụng anh lập tức biểu tình, nó réo lên làm anh đỏ cả
mặt. Vẫn tựa vào cửa, cậu mỉm cười nhẹ nhàng, vẫy vẫy tay.
- Lại
đây…Cứ như con nít ấy. Làm nũng à, Aki-san ?
Thờ
thẫn bước tới gần, Akito bất ngờ bị Fuyu giật người xuống và hôn lên trán anh.
Mặt anh ửng đỏ, mỉm cười.
Hết
giận rồi a, đúng là cứ như con nít ấy. – Cậu thầm nghĩ.
Họ
ngồi im lặng ăn phần của mình, đôi khi có liếc nhìn nhau rồi tủm tỉm cười. Mọi
vật chìm trong yên lặng và cũng được hạnh phúc bao bọc lấy một cách nhẹ nhàng.
Họ như thấu hiểu được tâm lí nhau, im lặng ăn hết phần mình và tiếp tục len lén
trao cho nhau những cái nhìn đầy ẩn ý.
RING~ !
Bất
ngờ tiếng chuông điện thoại trên bàn của Fuyu vang lên, nhanh tay nhấc máy
trước Akito. Cậu để ngón trỏ lên môi ra hiệu cho anh im lặng.
Người bên đầu kia…
« Fuyu !
Ta biết là hắn đang ở chỗ ngươi ! »
Là
ông trùm của tổ chức Hydra. Vừa nghe thấy, Akito đã lập tức đứng bật dậy, Fuyu
ra hiệu cho anh bình tĩnh lại và ngồi xuống trong khi cậu đứng dậy, đi dẹp chén
dĩa của mình. Giọng hời hợt trả lời lại ông ta :
-
Không hề. Không phải Thánh Súng đã bị Vua Boom giết chết rồi sao ?
« Hắn
vẫn còn sống.» - Giọng ông lần này quả quyết hơn cả.
- Sao
ông biết? Điều gì làm ông chắc chắn như vậy ? - Giọng cậu cũng đanh thép
hơn.
«
Đến trụ sở đi ! Ta sẽ cho ngươi xem bằng chứng ! »
Fuyu
toan nói gì đó thì ông ta cúp máy. Cậu chặc lưỡi toan quay đi thì đã thấy anh
đứng bên cạnh, mặt tối sầm lại. Nghoẻn một nụ cười nhẹ, cậu dịu dàng nói :
- Em
phải đi đến trụ sở công ty một lát. – Vuốt nhẹ mái tóc anh.-Đừng lo mà.
Sau
cậu bước ra khỏi bếp và giấu vũ khí trong người, những con dao cực bén và siêu
độc vốn nằm trong va-li để dưới gầm giường, không bao giờ mang ra xài. Akito
thở dài khi tiễn cậu ra cửa, đôi mắt đăm chiêu và vô cùng lo lắng.Tay anh xiết
chặt tay cậu, không muốn buông ra.
-
Đừng ra khỏi nhà ! Đợi em về, nhé ?- Cậu hỏi, đưa đôi mắt đen nhìn anh.
Akito
gật đầu nhẹ nhưng tay vẫn xiết chặt lấy. Nhẹ nhàng gỡ lòng bàn tay anh ra, cậu
đưa nó vuốt nhẹ lên má mình rồi hôn vào đó. Sau cậu buông ra và bước đi.
Khi
bóng cậu khuất rồi, anh mới vào nhà và khóa cửa lại. Tiếng chìa khóa vừa tra
chốt, thì cũng vừa lúc điện thoại reo lên. Anh nhấc máy, lạnh lùng nói
« A- lô ! » với đầu dây bên kia.
« Ta biết là cậu còn sống mà . » Đầu dây kia
mỉm cười đắc thắng. « Hà hà .. Thật
là uổng công nó bảo vệ cậu nãy giờ, Thánh Súng ạ ! »
- Đừng gọi Fuyu như một vật sỡ hữu của ông ! - Anh nghiến
răng. – Cậu ấy là của tôi !
Akito muốn giết chết lão, anh tự hỏi có cách nào giết
người qua điện thoại không, như bóp nát máy điện chẳng hạn.
Phà ra một làn xì gà xám, ông trùm của Hydra ngó xuống
dưới đường mỉm cười vô tư lự.
« Nó cho phép cậu gọi là Fuyu à ? Xem ra, cậu
rất quan trọng với nó. »
Rồi ông đổi tai nghe, ngồi thoải mái hơn hẳn. Akito bên
đầu dây kia tức tối, anh chuẩn bị súng và dường như muốn bắn nát bét cái điện
thoại.
« Ta muốn hợp tác với cậu. » - Ông nói, tiếp
tục phì phà điếu thuốc.
« Hiện tại, ai cũng nghĩ cậu đã chết rồi.
Qua cuộc hợp tác này, cậu sẽ quay lại với thế giới a. »
Bất giác anh cười, lấy vai làm điểm tựa để giữ chiếc điện
thoại, anh nạp đạn cho khẩu súng ngắn. Tiếng lách cách làm đầu dây bên kia giật
mình :
- Tôi đã có thứ mình cần… - Khuôn mặt cùng nụ cười của
cậu hiện ra trong tâm trí anh.
Phải, anh đã có thứ anh muốn. Là cậu. Thế thì cần gì quay
lại với cái thế giới sặc mùi máu như thế chứ ?
Ông trùm của Hydra có hơi ngạc nhiên một chút với câu trả
lời của anh, nhưng ông lấy lại bình tĩnh ngay lập tức và cũng nghoẻn nụ cười ma
quỷ :
« Cậu hãy đến tòa nhà ở góc phố Boston và lên tầng
hai mươi nhé. »
- Tôi đã bảo là khôngđồng
ý …- Anh nhấn mạnh nhưng câu nói lập tức bị bỏ dửng và cắt ngang.
« Nếu cậu không đến, tôi buộc phải phá hủy thứ cậu
cần. » - Phì phà điếu xì gà, ông cười. « Thứ đó có tên là .... là gì
nhỉ… à.. đúng rồi , Fuyu. »
Sau lão ta thả ra một tràn cười lớn và cúp máy. Người đầu
dây kia tối sầm mặt, vận sức bóp nát chiếc điện thoại đang cầm trên tay. Đeo
chiếc ba lô chứa bé cưng, anh dậm mạnh chân bước ra ngoài.
Vừa tới tòa nhà, anh đã xông thẳng vào làm bọn bảo vệ hết
hồn. Chúng một phen khiếp đảm, luôn miệng gọi anh là ma sống.
Khi đi lên thang máy, anh đã gặp cậu. Vừa nhìn thấy anh,
cậu đã nghiến răng hét lớn tỏ ý không hài lòng. Nhưng khi được anh kéo vào lòng
ôm chặt và giải thích thì không còn giận nữa. Anh vuốt nhẹ lấy mái tóc bạch kim
của cậu rồi thầm thì :
« Anh xin lỗi…Nhưng anh phải bảo vệ em… ! »
Cậu ngẩng mặt lên, cau mày, giọng rắn :
- Anh coi thường sức mạnh của em à ?
Đến đó, Akito chỉ nhẹ mỉm cười, khẽ đặt nụ hôn lên đầu
cậu.
Tiếng chuông thang máy đã đến nơi vang lên kính coong,
hít một hơi, họ mạnh mẽ bước vào.
Ngồi trên chiếc ghế xoay, cạnh bên là Big Billy với con
mắt bị chột, ông trùm tổ chức Hydra mỉm cười ranh ma. Akito toan bước đến trước
mặt ông, cau mày tức tối thì đã bị Fuyu giữ lại. Cậu giữ cả tay đang chạm vào
thanh súng ngắn của anh.
- Xem ra hai người rất yêu mến nhau. – Ông nói, phà ra
một làn khói xám.
- Ông…. !- Akito toan nhảy đến trước mặt lão thì bị
Fuyu ôm chặt cứng lại. Ông trùm của cậu tủm tỉm cười và chìa ra một bản hợp
đồng. Chống tay lên đỡ cằm, ông mỉm cười nham hiểm :
- Như đã nói, tôi muốn hợp tác với cậu, Thánh Súng. -
Giọng ông như tiếng cưa gỉ. Nó kêu lên ken két , ken két, rất khó chịu. – Nhiệm
vụ lần này của Bạch Quỷ thân yêu là ở L.A, cậu ấy sẽ thực hiện nó với Vua Boom
- Mr. Billy. Hơn nữa nhiệm vụ này rất nguy hiểm a.
Đôi mắt sắc lạnh của chủ tập đoàn Hydra ánh lên cái nhìn
xoáy thẳng vào họ. Mím chặt môi, Akito bình tĩnh lại, anh nhẹ đưa tay xoa đầu
Fuyu rồi nói :
- Ta đang nghe đây, đồ khốn.
- Uhm. Tôi biết là cậu không muốn xa Bạch Quỷ bé nhỏ và
cũng không muốn cậu ấy ở gần Mr.Billy. - Ông nhấn mạnh chữ « bé nhỏ »
với âm điệu mỉa mai hết sức.
Miệng mỉm cười nham hiểm pha lẫn đắc thắng, ông đề
nghị :
- Một công đôi việc. Sao, vừa ở bên người yêu và nhận
được một món hời. Phải không Thánh Súng…- Lão kéo dài biệt danh anh. Kinh tởm
thật. -Cậu đồng ý hợp tác với chúng tôi chứ ?
Summary:"I am your knight and,with the little,i'll be with you to me last breath."
---------------------------------------------
_Tôi là David.-Gã hiệp sĩ mới cúi chào trước Knight.Gã là tên hiệp sĩ mới vừa được bổ nhiệm và đội "Bảo vệ Black King".Hắn nhìn trông cỡ 25,lớn tuổi hơn cậu (Knight mới 18t) da ngăm và tóc đen.
_Vâng.Chào anh,tôi là Knight.
Cậu nói và mỉm cười,bắt tay hắn.Gã cũng mỉm cười lại.Bàn tay gã khá cứng cáp và ấm.Có khá nhiều vết chai cứng,có lẽ gã là một tay kiếm khá giỏi.Đôi mắt đen của gã rất cứng cỏi và mạnh mẽ.
David chú ý nhiều về kinh thành này.Nhất là Knight,gã thấy rằng cậu là một thanh niên tài giỏi,trong trắng,hòa nhã và hiền lành.Với những tố chất như thế,gã không thể hiểu nổi tại sao cậu lại trở thành cận thần của tên Black King tàn ác.
Lại còn chuyện cậu với hắn yêu nhau,chỉ mới nhắc đến là David đã muốn nôn.
Gã chỉ gặp hắn mới một lần.Khi đi dạo với Knight trong vườn thượng uyển,gã đã gặp "chủ nhân của mình".Là một tên đàn ông khá điển trai và lạnh lùng.Gã chú ý,Knight lúc nào cũng mỉm cười với hắn.Và hắn có liếc nhìn gã.
Là một ánh mắt ghen tuông.Nhưng,khi Knight nói gì đó,hắn thôi liếc gã nữa và nở một nụ cười đồng thời xoa đầu cậu.
Nụ cười nắng ấm của Knight làm xao xuyến tâm hồn gã.Nhưng,nụ cười đó không phải của riêng gã.
Knight là một thiếu niên xuất chúng.Gã có thể nhận xét vậy.Đường kiếm,tài ăn nói,cách cưỡi ngựa...tất cả đều hoàn hảo và vô cùng đẹp mắt.
Trong giao đấu,đây là lần đầu gã thua một ng` nhỏ tuổi hơn mình.Nhưng gã không hề tức giận gì cả,lại càng thấy vui vì nhìn thấy được nụ cười của Knight.
Có lẽ gã đã yêu cậu thật rồi.
Cũng phải thôi,bởi Knight rất đáng yêu mà.Hắn yêu cái cách cậu mỉm cười,hắn yêu mái tóc trắng dài của cậu,đôi môi cậu,đôi mắt cậu,đường kiếm của cậu,thân hình của cậu,...Nói chung,gã yêu tất cả những gì ở cậu,những gì cậu có.
Thứ tình cảm đồng giới sai trái này khiên gã bận tâm.Gã không muốn nhuốm bẩn cậu.Bởi,cậu quá quý hóa đối với gã.Cậu cứ như một thiên sứ trong trắng,xinh đẹp.Gã luôn ỉm đi tỉnh cảm thật của gã dành cho cậu cho dù thứ tình cảm đó luôn khiến tim gã nhói đau,ngực đập thình thịch và cổ họng nghẹn thắt.
Tất cả cảm xúc ấy xuất hiện bởi,gã ghen tị với hắn.
Tên Black King tàn ác ấy,hắn là một tên ác nhân.Nhưng sao,Knight của gã lại quý trọng hắn nhiều vậy?Ngày nào,gã cũng thấy hắn đi chung với cậu.Hai ng` luôn cười đùa và thân thiết với nhau.Gã đã từng hỏi cậu :
_Nếu có một ngày,White King ập đên đây thì cậu sẽ làm gì,Knight?
Không suy nghĩ,Knight mỉm cười đáp lại lời gã:
_Tôi sẽ dùng tất cả mình có để bảo vệ bệ hạ!
Lòng tham con người đúng là vô tận và nguy hiểm.Gã đột ngột rất tức giận khi nghe thấy câu trả lời của cậu.Gã muốn,muốn rằng cậu bảo vệ gã,ở bên gã,yêu gã như gã yêu cậu.Gã ghen tức với tên vua-đen bỉ ổi mà gã phải cúi mình phục vụ.
Hắn có tất cả những gì gã muốn.Địa vị,tài năng,...và Knight.
Thật,có giây phút ghen tuông,gã đã suýt mất đi lý trí của chính mình,gã suýt giết chết hắn.Gã luôn thầm mong một ngày tên vua tồi đó bị lật đổ và Knight sẽ là của gã.
Nhưng,mọi chuyện không phải chỉ như thế.
Thật là,nếu gã không đi đường tắt hướng về tòa tháp Phía Đông.Nếu gã không đi qua các cành cây trong vườn thượng uyển,có lẽ tim gã đã không phải đau nhói. -------------------------
1 tiếng trước....
Knight cùng David vừa đi trị loạn một bọn phản quốc ở Phía Tây về.Bọn chúng tuy không lợi hại nhưng lại khá đông.Nhưng đó vẫn không phải là thứ khiến các hiệp sĩ ngoan cường như họ chịu thua.
Họ chiến thắng và không để thiệt mạng bất kỳ binh lính nào.Điều đó thật may mắn nếu,David không che chở cho Knight khỏi vết kiếm lén lút hèn hạ của tên thủ lĩnh.
Vết chém không sâu nhưng cũng đủ khiến cho Knight tối sầm mặt và giết chết tên thủ lĩnh ấy.Cậu bảo,cậu rất kính trọng và không tha cho kẻ nào dám làm hại gã.
David ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy đó làm vui mừng vì Knight cuối cùng cũng thừa nhận gã,bảo vệ gã hay có thể nói,thậm chí,yêu gã.
Trong một phút giây ngắn ngủi,David cứ ngỡ là Knight đã thuộc về gã.
30 phút trước...
Knight đề nghị gã về phòng cậu để trị vết thương.Gã hăng hái và đồng ý ngay lập tức.Thậm chí,trong đầu còn lập ra kế hoạch sẽ bày tỏ tình cảm thật sự của gã dành cho cậu và biến cậu trở thành của gã hoàn toàn.
_A!Anh đợi đây nhé,David.Tôi sẽ đi lấy thêm băng bông.
Knight mỉm cười và chạy đi lấy thêm băng bông.David đã chậm hơn cậu.Gã đâu cần băng bông hay thuốc đỏ,cái gã cần là nói ra tình yêu của gã,cái gã cần là cậu.
Knight đi một lúc khá lâu.Điều đó khiến gã lo lắng.Bởi,nếu chỉ đi lấy thêm băng bông thì không tốn đến cả 15 phút thế này.Gã đứng bật dậy và bước ra khỏi phòng với sự lo lắng đến lộn cả ruột gan vì cậu.Gã lo là cậu đã gặp chuyện gì đó trên đường đi,vấp ngã chẳng hạn hay bị các bô lão khiển trách?
Nhưng,mọi dự suy của gã chẳng hợp lý chút nào.Điều đó khiến gã lo thêm.
Phòng thái y ở tòa lâu đài phía bắc,đường đi đến đó khá xa.Gã muốn nhanh chóng gặp cậu nên không đi lối như thường lệ,gã băng qua cánh rừng thượng uyển và đi len lỏi qua những cành cây trong khu rừng.
Một tiếng nói khiến gã khựng lại và nấp vào một thân cây gần đó.
_Ta thấy em có vẻ thích gã hiệp sĩ mới.
Là tiếng của Black King.Có một số tiếng động nhỏ đang cố nén đi,David chắc rằng hắn đang mỉm cười.Tiếng crop crop do những cành cây gãy làm tim gã đập thình thịch mỗi khi hắn tạo ra chúng với những bước chân của hắn.
_Em chỉ xem David như anh trai.
Là chất giọng trong trẻo của Knight.Gã ngạc nhiên khi nhận ra đó chính là giọng cậu.
Black king mỉm cười và nâng cầm của Knight lên.Khóe mắt hắn chứa đầy sự phẫn nộ pha trộn ghen tuông.
_Chứng minh đi.
Hắn hằn giọng,giọng hắn khàn đi và nghe đục hẳn đi.Hắn ghì lưng Knight và đưa con mắt xanh bén nhọn nhìn cậu.Cậu giật mình và đỏ mặt,giọng ngập ngừng.
_Arthur...em...phải...làm...ư...
Sau câu nói đứt quãng đó,David nghe thấy tiếng kêu của Knight vang lên.Đó đúng hơn là một tiếng rên rỉ.Hé mắt nhìn,David kinh hoảng khi thấy khung cảnh đằng sau cái cây mà gã đang trốn.
Black King đang hôn Knight.Hắn cuộn tròn lưỡi của cậu cùng lưỡi hắn lại với nhau.Hắn mút nhẹ đôi môi Knight và làm nó đỏ táy.Rồi hắn ấn cậu vào cái cây và rà xuống cái cổ thon của cậu.
Chưa đầy 1 phút,David đã nghe thấy những tiếng rên rỉ của Knight vang vọng và lấp đầy cả khu rừng thượng uyển im lặng,trống vắng.Tiếng rên đầy khêu gợi của cậu khuấy nhiễu không gian.Sau cái cây,Arthur đang mơn trớn cậu.
David cầu chúa rằng đây chỉ là một giấc mơ,nhưng,rõ ràng là chúa không thương gã.Bởi,bằng chính đôi tai của mình,David nghe thấy tiếng thở hắt và giọng của Knight đang rên rỉ lên vì phấn khích.Cả tiếng cười khúc khích của Arthur,kẻ mà anh căm ghét nhất.
_Arthu...r...Art...hu....
Gã chỉ muốn chạy khỏi cái nơi đây,nhưng không hiểu sao cả thân thể đều không thể hoạt động theo ý muốn.Lý trí của gã dường như đang bị đập tan đi vì tiếng rên đầy dục vọng kia của ng` gã yêu.Và gã có thể nghe thấy tiếng xoảng bởi tim gã đang tan nát ra khi nghe thấy cậu gọi tên hắn đầy thân thiết.
_E...m...y..êu...an...h...Art...h...ur...!
Khốn khiếp!
Tiếng la thất thanh của Knight khi hắn ra vào nơi thân xác cậu khiến trái tim David như đang vỡ vụn ra từng mảnh.Tiếng rên rỉ khêu gợi của cậu khiến trái tim,ruột gan gã như đang vỡ vụn.Gã nắm chặt bàn tay mình và lòng căm thù tột độ nổ bùng trong cơ thể gã.
Gã căm thù tên vua Black King đã cướp đi cậu.
Gã căm thù tên vua Black King đã làm nhơ bẩn cậu.
.
.
.
.
Hiện tại....
David nằm phệt trên chiếc giường gỗ của Knight.Gã vừa có những cảm xúc tệ nhất trong cuộc đời của một con người.Căm thù,uất hận,thất vọng,ngạc nhiên...tất cả hội tụ lại và làm tan nát đi trái tim của gã.
Tiếng mở cửa,là Knight.Cậu bước vào phòng khập khiễng và nở một nụ cười gượng.Nhìn thân thể cậu,những vết hôn đỏ táy đang hiện rõ trong mắt gã và khiến gã thêm tức tối.Những vết hôn đỏ trên môi cậu,dáng vẻ mệt mỏi của cậu,nụ cười gượng gạo của cậu,...tất cả lại làm cho tim hắn vỡ tan thêm lần nữa.
Ghen tuông lên đến đỉnh điểm,David nghe thấy lý trí của mình vỡ ra và tạo ra một tiếng xoảng kinh hồn.Nhưng,gã không bận tâm về điều đó.
Gã lao vào và đè Knight xuống giường.Cậu đập thân xuống giường và kêu lên một tiếng kêu kỳ lạ.Knight hoàng hồn và nhìn thấy David đang đè cậu xuống,trông gã cứ như một con mãnh thú.
Knight kinh sợ trước biểu hiện của David,cậu cố lấy bình tĩnh và nói:
_David...anh...
Câu nói của cậu bị chặn bởi một thứ ướt át.Là môi của gã.Gã đang hôn cậu